Lục Chính Minh bây giờ chẳng cần biết gì nữa, vừa nghe nói thế đã chạy ra khỏi nhà hướng về phía cổng thôn mà tìm cô, từ xa anh thấy một cô gái nhỏ đi tới, cô cười hiền hoà xoa xoa chiếc bụng tròn xoe của mình, hình như còn đang nói chuyện với nó.
Cố Cẩm Sơ dường như cũng phát hiện có người đang nhìn mình, cô ngước mắt lên nhìn thấy Lục Chính Minh hai hàng lệ dài ngoằn đứng trước mắt cô không xa.
Cô còn đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì đã bị người phía trước nhào lên ôm chặt.
"Sơ Sơ... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi..." Lục Chính Minh bù lu bù loa lên, nghẹn ngào xin lỗi cô.
Lục Chính Minh không nói gì chỉ buông cô ra rồi gật đầu như con robot... Gật xong lại vùi mặt vào hõm cổ cô mà nhõng nhẽo.
Cố Cẩm Sơ bất lực, phải dỗ dành đứa trẻ lớn tướng của mình, cô nhỏ giọng nói:
"Chuyện tốt mà... Sao lại khóc..."
Lục Chính Minh hít mũi một cái, khàn giọng nói:
"Sợ em bỏ anh... Em đi cả nữa tháng, không liên lạc được đã vậy còn chuyển hết lại tài sản cho anh."
Cố Cấm Sơ bật cười, nâng mặt anh lên mà giải thích:
"Em bị mất điện thoại, với lúc đó anh không nhớ gì hết, em gọi điện anh còn thấy phiền, nhắn tin anh cũng không trả lời nên em cũng lười mua lại... Em chuyển hết tài sản cho anh vì em biết anh sẽ không bỏ rơi em, em không cần tài sản đảm bảo vả lại anh giỏi quản lý tiền bạc hơn em... Em sao nỡ bỏ anh chứ."
Lục Chính Minh lúc này mới bật cười ôm lấy cô, đầu tựa vào đầu cô mà vui vẻ hỏi:
"Em không giận anh sao... Anh mất trí rồi lạnh nhạt với em, mắng em nữa... Em không giận sao?"
Cố Cẩm Sơ xoa xoa mặt anh, ấm ức nói:
"Anh vì em mới gặp tai nạn sao em lại giận anh, nhưng mà em buồn, bé con cũng buồn... Hic..."
Lục Chính Minh vội vàng ôm cô vào lòng mà dỗ dành:
"Anh xin lỗi... Sau này anh không dám nữa." Nói rồi anh lại chạm vào bụng cô cười nói: "Bé con cho ba xin lỗi..."
"Haha... Ngốc quá." Cố Cấm Sơ nhìn bộ dáng ngốc nghếch của anh mà bật cười.
Cô nắm lấy tay anh đi về phía nhà bà ở cuối thôn, sau lưng hai người là núi non trùng điệp, hai bên đường là những dãy nhà nhỏ san sát nhau cùng những vườn rau xanh mơn mởn, gió của đồng nội trong lành, thanh khiết mang theo hương thơm của cỏ cây lướt qua chạm vào làn da liền cảm thấy tươi mát. Trong thời khắc này mặt trời còn không rạng rỡ bằng nụ cười của hai người dành cho nhau. (2
***
Trong bệnh viện Diệp Thiên Tú hôn mê hai tuần cũng tỉnh lại, khi bà vừa mở mắt ra đã nắm chặt lấy tay chồng mình là Hoàng Hải Nam khóc lớn:
"Mận Mận... Là Mận Mận của chúng ta..."
Hoàng Hải Nam đau đớn ôm lấy bà, trầm giọng nói:
"Không phải đâu... Chỉ là giống em lúc trẻ thôi mà."
Diệp Thiên Tú kích động đẩy ông ra, khó khăn ôm lấy trái tim mình nói:
"Không... Anh không hiểu sự gắn kết giữa người mẹ và con mình... Khi em vừa gặp con bé đó trái tim em siết chặt, anh nghĩ trên thế giới này nhiều người giống người thế sao?"
Hoàng Hải Nam không biết phải nói gì, ông cũng hi vọng là vậy nhưng nếu như lại không phải vợ ông sẽ phải rơi vào tuyệt vọng một lần nữa.
Lúc này Hoàng Nam Nguyên bên cạnh mới lên tiếng:
"Mẹ nói đúng... Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy... Lần đầu tiên con gặp chị ấy cũng có cảm giác rất thân thiết... Vả lại chị ấy còn là cô nhi..."
"Con nói cái gì? Cô nhi?" Hoàng Hải Nam liếc nhìn cậu lên tiếng hỏi, nếu là cô nhi không phải xác xuất là con gái đã thất lạc của ông sẽ cao hơn sao?
Hoàng Nam Nguyên gật đầu: "Phải... Là chị Huệ Anh nói đó."
Diệp Thiên Tú kích động, bà vội vàng xuống giường, "Chúng ta đến gặp con bé liền đi, chúng ta xét nghiệm DNA liền đi..."
"Em đừng kích động như vậy mà... Con bé là con dâu của Lê Tô đó, nếu không khéo sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn em."
"Con dâu của Tô Tô sao?" Diệp Thiên Tú ngơ ngác hỏi lại.
Hoàng Hải Nam gật đầu, ông đỡ bà ngồi lại trên giường, nhẹ giọng nói:
"Chuyện này cứ để anh tính... Em dưỡng bệnh cho tốt, phải có sức khỏe tốt mới vui vẻ nhận con được.
Thấy bà đã ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ, ông mới nhìn về phía Hoàng Nam Nguyên trầm giọng nói:
"Con đi nói với Thừa Huân nhờ nó tìm được DNA của cô gái đó, rồi xét nghiệm với con..."
Hoàng Nam Nguyên gật đầu, "Lần trước chị ấy nhập viện cùng lúc với anh Chính Minh, trong bệnh viện chắc còn
เนน ทลิ้น ทาล์น cua chi ay…"
"Ừm... Làm sớm đi, đừng để mẹ con đợi lâu, ba lo lắm." Ông nhìn người phụ nữ mình yêu cả đời tiều tụy nằm trên giường bệnh mà đau lòng nói.
Hoàng Nam Nguyên đi đến cửa phòng bệnh, cậu lại quay đầu mỉm cười nói với ông:
"Ba... Lần này con có niềm tin thật sự là chị."
"Ba cung mong la nhu vay." Hoang Hai Nam cudi kh6, nhin ve phia bau trdi xa xam ngoai cia s6, con gai ong that