Sau khi được rã đông, mặc dù trông vẫn tươi mới, nhưng thực tế thì thể chất suy giảm rất nhiều.
Khương Thần chỉ có thể cử động mắt, còn đâu hoàn toàn mất cảm giác với các bộ phận khác, tình huống này kéo dài hơn một tuần lễ, cậu mới dần lấy lại được quyền điều khiển cơ thể.
Cậu biết mình chính là người đầu tiên thành công tỉnh lại trong dự án, tổ nghiên cứu cực kỳ cẩn thận chăm sóc cậu, nơm nớp lo sợ quan sát hết hai tháng mới dám thả cậu ra khỏi phòng bệnh vô trùng.
Hai tháng này Khương Thần chủ yếu là mê man, những lúc tỉnh táo hiếm hoi thì được gặp lại người nhà --- Chị gái Khương Thi Lan quyết định đi theo con đường nghiên cứu, anh trai Khương Huy thì hiện đang là viện trưởng của một trong ba bệnh viện hàng đầu, ba cậu Khương Khang Nhạc thì đã hơn tám mươi tuổi, nhưng vẫn chưa về hưu.
Khương Thi Lan nói cho cậu biết những năm qua y học đã phát triển mạnh mẽ, cho ra mắt thuốc ức chế tuổi già, nâng tuổi thọ trung bình của cả nước từ 76 lên 112.
Khương Khang Nhạc được tiêm thuốc ức chế khá muộn, do không gặp thời nên đã bỏ lỡ thời kì tốt nhất để tiêm thuốc, nhưng vì ông học y, cũng chú trọng dưỡng sinh, thích rèn luyện tập thể dục, thêm nữa là thuốc không ngừng được cải tiến, nếu không bị bệnh không gặp tai nạn, ông chắc chắn có thể vượt qua mốc 120 tuổi.
Khương Thần hồi tưởng lại bộ dáng khỏe khắn đầy tinh thần của ông ba già nhà mình, trái tim bị treo lên cao đã hơi thả xuống, cổ họng phát ra một tiếng "ừm" khàn khàn, cảm giác buồn ngủ quen thuộc lại ập tới.
May là, cậu đã chọn.
Người nhà đều còn ở đây.
Không được ở lại phòng bệnh vô khuẩn quá lâu, Khương Thi Lan đắp kín chăn cho cậu rồi đứng dậy ra ngoài.
Khương Khang Nhạc đã rời khỏi viện nghiên cứu từ nhiều năm trước, hiện giờ chỉ có mình Khương Thi Lan còn làm việc ở đây.
Bốn năm trước bà đã lên làm viện phó, tạm thời đang bận lo cho các dự án khác, đợi đến lúc Khương Thần chuyển đến phòng bệnh bình thường thì bà cũng rảnh rỗi hơn.
Trải qua hai tháng điều dưỡng, cuối cùng Khương Thần cũng thoát khỏi trạng thái mơ hồ, ung thư cũng đã chữa khỏi.
Mặc dù vẫn rất gầy, nhưng trên mặt cậu đã không còn vẻ bệnh tật, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, bắt đầu quan tâm đến tình hình của mọi người trong nhà.
Mỗi lúc rảnh rỗi Khương Thi Lan đều sẽ đến thăm cậu, dù chỉ đơn giản là để nói chuyện với cậu vài câu.
Ba Khương vẫn ở vậy không tái hôn, bà và Khương Duy đều đã kết hôn.
Bà có một đứa con trai, Khương Huy thì có một cặp sinh đôi trai gái.
Ba đứa nhỏ đều đã hơn hai mươi tuổi, đều lớn hơn Khương Thần hiện tại.
Khương Thần hỏi: "Anh rể làm nghề gì vậy chị?"
Khương Thi Lan nói: "Cũng làm nghiên cứu, là đàn anh của chị."
Khương Thần lại hỏi: "Vậy cháu trai em cũng học y à?"
Khương Thi Lan cười: "Không, thằng bé không có hứng thú."
Khương Thần gật đầu, trong nhà cuối cùng cũng có người không học y giống như cậu, cậu tiếp tục hỏi: "Vậy nó học gì?"
Khương Thi Lan nói: "Biểu diễn."
Nụ cười của bà trở nên dịu dàng hơn: "Vừa rồi nó mới đạt danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất."
Trong nhà lại sản xuất ra được một ảnh đế, Khương Thần tò mò: "Chị có ảnh không?"
Khương Thi Lan mở điện thoại ra.
Thời đại này điện thoại có hình dạng như đồng hồ hoặc nhẫn, bấm nhẹ một cái là sẽ hiện lên một màn hình trong suốt.
Loại bà dùng là đồng hồ, sau khi mở khóa thì bà bật lên một cái video, hơi đưa tay về phía trước.
Trong video là một người thanh niên trẻ tuổi đang cầm cúp đứng trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, ngũ quan của y khá giống Khương Thi Lan, rất đẹp trai anh tuấn, hẳn là có rất nhiều fan bạn gái.
Khương Thần hỏi: "Tên là gì vậy?"
Khương Thi Lan trả lời: "Tạ Thừa Nhan."
Đang nói chuyện thì hành lang đột nhiên vang lên chút tiếng ồn, một lát sau vẫn chưa lắng xuống.
Khương Thi Lan bèn ra hiệu cho em trai đi nghỉ, còn mình thì ra ngoài xem có chuyện gì, để lại một y tá nhỏ cho cậu.
Y tá nhỏ là một AI*.
*Artificial Intelligient: Trí tuệ nhân tạo.
Sau ba mươi năm, khoa học kỹ thuật điện tử cũng phát triển thần tốc, AI đã dần thay thế sức người.
Khác với cái kiểu cứng nhắc của năm đó, người máy hiện giờ giống thật hơn nhiều, giọng nói cũng không khác gì người thường, còn được phân ra các loại khác nhau, ví dụ như con này là kiểu người máy chăm sóc bệnh nhân, ông ba nhà cậu thì dùng người máy bảo mẫu, nghe nói còn có một loại người máy gọi là chó độc thân, rất được người trẻ tuổi yêu thích.
Y tá nhỏ cầm quả táo hỏi cậu: "Có gọt vỏ không?"
Khương Thần nói: "Có."
Cậu hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"
Y tá nhỏ nói: "Không biết."
Khương Thần hỏi: "Vậy cô biết cái gì?"
Y tá nhỏ nói: "Tôi biết giờ này anh cần phải ăn trái cây, ăn xong thì đi ngủ nửa tiếng, truyền hai bình nước, sau đó..."
Khương Thần nói: "Được rồi."
Cậu đã hiểu.
Con AI này được cài đặt cho phù hợp với tình trạng của cậu, nó chỉ dựa theo chương trình mà chăm sóc cậu, nên sẽ không hỏi được những chuyện linh tinh khác.
Cậu hỏi: "Nếu như tôi không phối hợp thì cô sẽ làm gì? Có chế độ cưỡng ép không?"
Y tá nhỏ nói: "Tôi sẽ hu hu hu, không có chế độ cưỡng ép."
Khương Thần: "Hu hu hu?"
"Mệnh lệnh được thiết lập sẵn." Y tá nói: "Người nhà anh nói anh ăn mềm chứ không ăn cứng, lúc anh không nghe lời, tôi chỉ cần khóc là được."
Khương Thần nói: "...!Thế lỡ khóc cũng không được thì sao?"
Y tá nhỏ trả lời: "Thì tôi sẽ gọi người."
Khương Thần nhận miếng táo cắn một cái, không thành vấn đề.
Ồn ào bên ngoài chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, Khương Thi Lan đi rồi không trở lại, Khương Thần ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đến ngày hôm sau mới biết --- Tổ thí nghiệm dự án đóng băng thấy cậu khôi phục rất tốt, sau khi tổng kết kinh nghiệm quyết định rã đông người thứ hai, kết quả không cứu được.
Cả đội mở họp suốt hai ngày, tiếp tục làm tan người thứ ba, vẫn không cứu sống.
Lần này bọn họ họp nguyên một tuần, xem đi xem lại số liệu và video lúc rã đông Khương Thần, cẩn thận làm tan người thứ tư, vẫn không thành công.
Khương Thần: "..."
Khương Thi Lan và Khương Khang Nhạc sau khi biết chuyện: "..."
Khương Khang Nhạc vội vàng chạy tới viện nghiên cứu, thấy đứa con trai út ông đã từng đánh mất rồi có lại đang ngủ trưa, bất an xoa đầu cậu.
Nghiên cứu này cho đến tận bây giờ vẫn còn gây tranh cãi rất lớn, năm đó kỹ thuật của họ còn yếu kém, mặc dù được liệt vào dự án quốc gia, nhưng sau này sẽ như thế nào, có công khai hay không vẫn còn là một ẩn số, vì thế tất cả mọi việc đều được tiến hành trong bí mật, thế nên Khương Thần với vô số fan hâm mộ rất không thích hợp làm người tình nguyện.
Nhưng Khương Khang Nhạc muốn liều một lần, nên đã làm một cái thỏa thuận, để Khương Thần là người đầu tiên được rã đông, sống thì sống, nếu không sống được thì coi như là tư liệu tham khảo cho sau này.
Trong viện nghiên cứu có không ít người được ông nâng đỡ, tổ trưởng tổ thí nghiệm đóng băng còn là học trò của ông, vốn dĩ lần này bọn họ định chuyển Khương Thần ra sau, nhưng Khương Khang Nhạc từ trước đến nay luôn chính trực, ông kiên quyết để con trai là người thứ nhất rã đông.
Không ai biết, lúc đó ông đứng ở bên ngoài nhìn vào, cánh tay run rẩy không ngừng.
Hiện giờ nhìn lại, cũng không biết là vì cơ địa khác nhau, hay là do trong quá trình xảy ra sai sót nhỏ bé nào, nhưng may mà ông đã kiên trì để con trai là người đầu tiên.
Khương Thần mới ngủ chưa được bao lâu, mơ màng mở mắt ra: "...!Ba?"
Khương Khang Nhạc lại xoa đầu cậu: "Không có việc gì, ba đến thăm con một chút thôi...!Buổi chiều ba còn chút việc, giờ phải đi rồi, con ngủ tiếp đi."
Khương Thần "vâng" một tiếng, nhanh chóng bị cơn buồn ngủ vây lấy.
Ngủ hết một tiếng, sau khi tỉnh dậy cậu lại bị đẩy đi làm một loạt xét nghiệm, nghỉ ngơi một lát rồi dẫn theo y tá nhỏ đi dạo trong vườn hoa, lập tức thấy theo sau mình còn có hai người nữa.
Có tất cả mười người tình nguyện, rã đông bốn người thì chết ba, số người còn lại không ai dám đụng vào.
Tổ nghiên cứu vây quanh người sống duy nhất, hận không thể nhìn chằm chằm cậu suốt 24 giờ, chỉ sợ quay đi một cái cậu sẽ về chầu ông vải.
Dự án cứ thế mắc kẹt, không đưa ra được kết luận.
Khương Thần không biết bọn họ còn dám rã đông tiếp những người còn lại không, nhưng cậu biết trong thời gian ngắn mình sẽ không thể rời khỏi đây.
Cũng may bọn họ không đến mức giam cậu lại, ngoại trừ việc phạm vi hoạt động có hơi hạn hẹp ra thì những việc khác đều khá thoải mái.
Khương Thi Lan sợ cậu buồn, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ đến thăm cậu.
Hôm đó bà đưa em trai về lại phòng bệnh, vừa đi xuống lầu đã nhận được cuộc gọi video của con trai, thằng bé nói là phải vào tổ đóng phim nên sẽ không về nhà.
Bà hỏi: "Con nói là có thể về nhà ở mấy ngày mà?"
Tạ Thừa Nhan bất đắc dĩ: "Con ở nước ngoài gặp Cảnh Hành nên đi chơi cùng nó mấy hôm, nửa đường lại nhận được yêu cầu qua cứu cánh cho bên chương trình giải trí, nên không có thời gian về nhà nữa.
Đúng rồi, có đồ chuyển phát nhanh gửi cho con không mẹ?"
Khương Thi Lan nói: "Có, có một cái gửi tới tháng trước."
Tạ Thừa Nhan nói: "Mẹ gửi đến đoàn phim cho con nhé...!À thôi, không cần, chắc con cũng không có thời gian chơi."
Khương Thi Lan hỏi: "Là cái gì vậy?"
"Thiết bị thực tế ảo để chơi Du Mộng ạ." Tạ Thừa Nhan buồn bực: "Khó khăn lắm con mới nhờ vả được người ta lấy một cái tài khoản beta, cứ tưởng là có thể về nhà chơi mấy ngày."
Khương Thi Lan hơi giật mình: "Du Mộng?"
Tạ Thừa Nhan nói: "Là cái game mà Cảnh Hành chơi đó mẹ, giờ ra phiên bản thực tế ảo rồi."
Khương Thi Lan im lặng mấy giây: "Mẹ có...!Người bạn này, cậu ấy cũng thích Du Mộng, nếu như con không chơi thì mẹ có thể cho cậu ấy mượn được không? Lúc nào con về mẹ sẽ mang trả cho con."
Tạ Thừa Nhan sảng khoái đồng ý.
Bởi vì đây chỉ là bản beta mà thôi, beta tương đối nhiều bug, y đi xin tài khoản chủ yếu là vì tò mò, đợi đến lúc y quay xong phim, Du Mộng hẳn là sẽ chính thức mở server, y hoàn toàn có thể chơi bản chính thức.
Tan tầm, Khương Thi Lan lập tức về nhà mở hộp chuyển phát nhanh, ngày hôm sau mang tới cho em trai.
Sau khi tỉnh lại, Khương Thần từng tìm chút thông tin về Du Mộng, phản ứng đầu tiên là: Đã ba mươi năm mà trò này còn chưa tèo.
Cậu cũng biết chuyện Du Mộng thực tế ảo đã mở bản beta, nhưng bản beta đều mời dân chuyên nghiệp hoặc streamer, số lượng cực kỳ có hạn, cậu không ngờ chị gái mình lại có được một cái.
Khương Thi Lan nói: "Đây là của cháu em, nó phải đi quay phim nên không rảnh chơi."
Bà dừng một chút, nhắc nhở: "Tình huống hiện giờ của em rất đặc biệt, có hiểu không?"
Khương Thần nói: "Vâng, em đã ký vào thỏa thuận bảo mật."
Khương Thi Lan nghe thế thì yên tâm, không quấy rầy cậu nữa.
Khương Thần nhanh như gió liếc qua một lượt sách hướng dẫn, đeo kính lên, nằm uỵch xuống giường, tiến vào Du Mộng.
Khung cảnh và âm nhạc quen thuộc mà lại xa lạ ập vào mặt, khiến hơi thở của cậu thoáng nghẹn lại, cảm thấy máu chảy khắp người cũng đang nóng lên, nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến tình trạng của mình, không biết liệu tương lai có thể quay về thi đấu không, thế là lại cảm thấy hơi khó chịu.
Đội trưởng Khương khó chịu nhìn ô ID trống rỗng, tiện tay viết lên một đống ký tự sao hỏa không ăn nhập gì với nhau, bề ngoài lẫn giọng nói đều để mặc định của hệ thống, sau đó được truyền tống đến thôn Tân Thủ.
Đại lục Du Mộng được chia ra làm ba khu vực: Nhân tộc, ma tộc, yêu tộc.
Năm Khương Thần chơi chỉ có hai tộc nhân ma, bây giờ có thêm yêu tộc, còn ra thêm mấy cái chức nghiệp mà cậu không biết.
Cậu vẫn chọn dùng Phong Ấn Sư, đến vùng đất của ma tộc, cảm thấy rất mới mẻ.
Cách màn hình chơi là một chuyện, chính mình đi vào khung cảnh lại là một chuyện khác, cậu cảm thấy ngay cả làn gió mơn man trên mặt cũng đều rất chân thực.
Beta đã mở được gần một tháng, những người chơi trước đã đến thành chính từ tám đời, trong khu vực ngoài NPC ra thì chỉ có cậu là người sống nên cực kỳ yên tĩnh.
Cậu đối thoại với NPC, làm mấy nhiệm vụ đơn giản lên được hai cấp rồi thì không tiếp tục nữa, mà chuyển sang đi lòng vòng ngắm nghía xung quanh.
Phong cảnh ở vùng đất của ma tộc có màu hơi trầm, chủ yếu là màu đen, tím đậm và xanh thẫm.
Cậu không nhanh không chậm đi dạo đến trước quảng trường, bước chân bỗng ngừng lại.
Phía trước là một bức tượng Phong Ấn Sư sừng sững, trang phục lẫn phụ kiện đều cực kỳ quen thuộc.
Phía dưới bệ viết chữ: Thần Huy Lan Nhạc (Khương Thần 1999-2017) MVP mùa giải thứ hai của Du Mộng League chuyên nghiệp.
Pho tượng không có màu, đen nhánh sừng sững đứng thẳng, ngoài trang nghiêm thì cũng chỉ còn trang nghiêm.
Cũng không biết nó đã đứng trong thế giới Du Mộng bao lâu, hiện giờ mới đợi được chính chủ* đến xem nó.
*Nguyên văn là 操作者, người thao tác.
Bức tượng được dựng với hình ảnh nhân vật Phong Ấn Sư trong game Du Mộng mà Khương Thần điều khiển (người thao tác) chứ không phải là dáng vẻ thật của Khương Thần.
Tâm tình Khương Thần trở nên bộn bề trong nháy mắt, cậu thoáng thấy xa xa còn vài bức tượng khác, bèn đi xem một chút, rồi nhanh chóng phát hiện ra quy luật.
Đây đều là tượng của MVP mỗi mùa giải, giải đấu đã tiến hành được ba mươi hai năm, nếu như tạo tượng cho tất cả thành viên của đội quán quân thì e là sẽ thành một đội quân tượng mất.
Hơn nữa chúng còn được phân chủng tộc, mấy bức tượng này đều là ma tộc, từ đó có thể suy ra, 80% là trong lãnh địa của nhân tộc và yêu tộc cũng sẽ có những bức tượng MVP khác.
Cậu đứng lại trước pho tượng cuối cùng.
Bởi vì người này có rất nhiều danh hiệu MVP, lại còn có cả giải thế giới.
- ---
Sau khi nghỉ thi đấu, Phương Cảnh Hành ra nước ngoài chơi một vòng, giờ mới về nước.
Thực tế ảo không giống như beta của các game khác chỉ cần tài khoản là được, mà còn cần có thiết bị tương ứng, thiết bị của anh được gửi về nhà, thế nên anh cũng chỉ vừa mới bắt đầu chơi.
Cứ tưởng là thôn Tân Thủ sẽ không còn ai, không ngờ vẫn thấy được một người.
Tìm truyện hay tại _ TrùmTruyệ n.
OR G _
Anh đi qua đó, thấy vị Phong Ấn Sư này đứng bất động trước tượng của mình, bèn hỏi: "Cậu là fan của đội trưởng Phương à?"
Khương Thần liếc anh một cái, nghĩ đến thỏa thuận bảo mật, bèn "ừ" một tiếng.
Phương Cảnh Hành không ngờ vào game muộn một tháng còn gặp được fan hâm mộ, bèn hỏi thêm một câu: "Cậu thích anh ấy ở điểm gì?"
Khương Thần nói: "Thì lợi hại chứ sao."
Phương Cảnh Hành từ chối cho ý kiến, cười một tiếng rồi hỏi: "Ồ, còn gì nữa không?"
Khương Thần không biết tên này tự dưng chui ở đâu ra mà lắm vấn đề như vậy, thấy hơi hối hận vì đã nhận làm fan hâm mộ, bèn dứt khoát nói thẳng một câu: "Khỏe mạnh."
Cậu nhìn tên chức nghiệp mình không biết khắc trên pho tượng, nhìn bóng dáng mình không quen và một đống giải thưởng ở dưới, từ đáy lòng tăng thêm một cái đánh giá: "Mệnh cứng."
Phương Cảnh Hành chỉ là thuận miệng hỏi một câu, định hỏi xong rồi sẽ đi, nghe vậy lại trở về, khiêm tốn thỉnh giáo: "Cậu có thể giải thích một chút không?"