Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 96: Mau lên, đẩy xe lăn tới đây!



Mấy bang lớn cũng dùng hình thức có tin cùng hưởng.

Có người đề nghị cho từng đội vào, sau đó đợi đội vào trước ra, xem hết video, tổng kết kinh nghiệm rồi mới cho đội tiếp theo vào. Nhưng ngẫm lại thì thấy như vậy quá tốn thời gian, hết một ngày cũng không có mấy đội vào được phó bản, lại nói chưa chắc đã tiến được xa.

Phi Tinh Trọng Mộc chậc một tiếc: “Sao phải học theo đám Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng đó làm gì, là bọn họ sợ chúng ta chứ không phải chúng ta sợ bọn họ.”

Bạch Long Cốt: “Ừ tôi cũng thấy không cần thiết, thế này giống như bọn mình rất xem trọng chuyện này ấy.”

Triều Từ: “Phải có phong độ của đại tướng, khinh thường tranh giành với bọn họ.”

Hạnh Thiên Thành: “Không màng danh lợi, phải khí phách như thế!”

Mộc Gia Tỏa: “Nói đúng lắm.”

Liễu Hòa Trạch: “Cần làm gì thì cứ làm nấy thôi.”

Bang chúng nghe bọn họ nói hết thì chớp chớp mắt hỏi lại: “Vậy… Tất cả bọn em vào luôn nhé?”

Mấy vị bang chủ trăm miệng một lời: “Từng nhóm vào một.”

Bang chúng: “…”

Mẹ nó, ông nào vừa gáy là không sân si hả!

Mấy vị bang chủ cảm thấy chỉ có một đội vào thì không an toàn, dễ khiến cho đội phía sau phạm lỗi tương tự.

Thế là họ bàn bạc một hồi, quyết định xếp năm đội vào một nhóm, tổng hợp video lại rồi cùng nghiên cứu.

Đợi đến lúc đám Khương Thần tập trung đủ chuẩn bị đánh phó bản thì người của mấy bang lớn đã vào được đến ải thứ hai.

Mọi người thấy bọn họ chuẩn bị vào phó bản thì vội vàng khuyên nhủ: “Mấy người chờ chút đi, để bọn tôi dò đường thêm chút nữa, tránh cho đạp phải mìn.”

Phó giám đốc Đường “ô” một tiếng, quay sang nhìn Khương Thần: “Giờ chú thành hi vọng của cả server luôn.”

Khương Thần nói: “Mấy người không muốn danh hiệu à”

Tập thể gào lên: “Trong lúc đối ngoại không được nội loạn!”

Khương Thần cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng có thể hiểu được.

Chơi game mà, đương nhiên ai cũng muốn chơi được tốt nhất, sao cho tất cả mọi người đều phải sùng bái mình.

Từ lúc mở máy chủ đến giờ, Thần Tinh Ánh Duyên vẫn luôn là đối tượng trong mọi cuộc thảo luận, người chơi đều muốn để nó tiếp tục ở trên đỉnh cao. Thế nên cả server mới tham gia đánh phó bản, thế nên ngay cả Kim Cạnh Liên Minh trước giờ ghét đánh phó bản cũng ra trận. Mà cậu là người hưởng thụ những thành quả này, cũng không thể làm như không thấy sự nỗ lực của họ mà nói một câu tôi không care.

Mọi người thấy Khương Thần im lặng thì hơi do dự.

Bọn họ cũng biết làm thế này là dồn áp lực lên người đại lão, không được ổn lắm, bèn sửa lời: “Vậy, nếu đại lão muốn đánh luôn bây giờ thì cứ đánh đi. Bọn tôi gửi qua cho cậu mấy video để cậu xem trước nhé?”

Khương Thần nhận video, ngồi tại chỗ xem với đồng đội.

Đám người mong đợi nhìn cậu: “Thế nào, có bug nào không?”

Khương Thần nói: “Tạm thời không thấy cái nào, mọi người thì sao?”

Phương Cảnh Hành và mấy người kia cùng lắc đầu.

Cõi lòng mọi người “soạt” cái mát lạnh: “Chỉ có thể đánh như bình thường thôi sao?”

Phương Cảnh Hành đáp: “Khó mà nói, phải đến tận nơi xem mới được.”

Đám kia lại nói: “Vậy… Mấy người đợi xong ải thứ hai hay là vào luôn?”

Mấy người Phương Cảnh Hành nhìn về phía Khương Thần, để cậu quyết định.

Khương Thần không muốn phụ lòng tốt của bọn họ, quyết định chờ một chút.

Chung quanh có một đám tài khoản trinh thám quan sát, thấy thế thì truyền tin lên diễn đàn: Tin nóng hổi —! Hai vị đại lão định đánh phó bản nhưng bị mọi người khuyên nhủ, bọn họ đang dùng mạng dò mìn cho hai vị đại lão!

Người chơi của Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng đau đớn tột cùng: Mẹ nó đồ mặt dày vô sỉ!

Trong Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng cũng có không ít tài khoản trinh thám, nhưng mấy vị đại lão của server này đều rất im lặng, không rõ bọn họ đang định làm gì.

Cho đến buổi chiều, có người tinh mắt phát hiện ra một sự thật đáng sợ, cũng gửi lên diễn đàn: Tin sốt dẻo —! Bên Huỳnh Hoặc đột nhiên xuất hiện một nhóm tài khoản lạ, tài khoản nào cũng được trang bị tận răng, tôi nghĩ là có vài người vừa mua tài khoản xong lột đồ của tài khoản gốc trang bị cho chúng nó!

Mua tài khoản phụ, tức là có thể đánh thêm nhiều lần.

Nếu như bọn họ đã đến được chỗ boss, vậy chỉ cần đánh thêm hai ba lần là sẽ xong.

Người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên cũng đau đớn khôn nguôi: Bà già nó, bị điên rồi!

Buổi chiều Khương Thần vừa online đã bị một đám người vây quanh.

Tất cả kể lại chuyện kia, nói cho cậu biết nhóm tài khoản lạ đó đã vào phó bản được nửa tiếng.

Bọn họ thấy đại lão cũng muốn vào phó bản thì nhao nhao mở miệng: “Cứ đánh như bình thường nhé, đừng cảm thấy áp lực.”

“Đây mới là ngày khai hoang đầu tiên thôi mà, có chết cũng không sao đâu.”

“Đúng, đừng để ý tới mấy thứ kia.”

Khương Thần bình tĩnh gật đầu, dẫn đội mình vào phó bản.

Một đám người đưa mắt nhìn theo bóng dáng họ dần biến mất, thầm cổ vũ trong lòng, đợi bọn họ chiến thắng trở về.

Chỉ là vẫn luôn loáng thoáng cảm thấy chỗ nào quái quái, nhưng trong chốc lát không thể nói rõ là do đâu. Mấy giây sau, có người nhận ra: “Hình như đội của đại lão không có trị liệu thì phải?”

Những người còn lại đồng loạt hốt hoảng: “Má ơi, đúng rồi!”

Không chỉ không có trị liệu, mà hình như còn không có cả hỗ trợ luôn.

Con tim lập tức nguội lạnh, cũng may Bạch Long Cốt biết tình hình, nói cho bọn họ rằng mấy người kia đều là cựu tuyển thủ, như vậy mới khiến mọi người an tâm hơn một chút.

“Sao ông biết vậy?”

“Trước kia tôi cùng với Cô Vấn có đến nhờ đội trưởng Phương chỉ đạo, đội trưởng Phương gọi một nhóm người đến, trong đó có Truy Phong và Bối Bối đáng yêu nhất, nói họ là tuyển thủ đã giải nghệ lâu năm. Không tin mấy người hỏi đám Cô Vấn với Kim Thập Lục đi.”

“Nói mới nhớ, Cô Vấn đâu rồi, sao không đến nhỉ?”

Đúng lúc này Cô Vấn đi ngang qua, nghe vậy thì liếc bọn họ một cái, mặt mũi lạnh tanh, tiếp tục vào phó bản với tài khoản phụ.

Bên Huỳnh Hoặc đã gợi ý cho đám Kim Thập Lục, bọn họ tuyên bố muốn bảo vệ chiến trường, thế là mua tài khoản clone tiếp tục đánh. Một đám người lẳng lặng vào phó bản, đánh trong lén lút và kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sau đó bị boss lần lượt giã chết, cả đám bị đá ra ngoài cổng.

Cô Vấn im lặng nhìn bọn họ chằm chằm.

Đám Kim Thập Lục cũng nhìn hắn, mặt mày ngơ ngác.

Cô Vấn lạnh lùng hỏi: “Muốn đánh nữa không?”

Kim Thập Lục nói: “Hay là… Xem lại rút kinh nghiệm rồi thử lần nữa?”

Cô Vấn gật đầu, lên chức cho y làm phó bang chủ, ra hiệu y tự đi mà chỉ huy đội tiếp tục nghiên cứu, hắn không rảnh.

Khác với sự thê thảm của bọn họ, nhóm Khương Thần đánh cực mượt mà trôi chảy.

Đây là phó bản năm người max cấp đơn giản nhất, bọn họ mua mấy loại thuốc hồi máu nhanh, không cần trị liệu cũng có thể vượt qua. Mà trong đội còn có hai Kiếm Khách, tổng sát thương vẫn luôn khống chế ở hai người đó, có loạn thù hận cũng không cần lo.

Nộp tiền rồi, nhưng loạn thù hận lại không nộp mạng.

Boss rất cáu kỉnh, thấy máu mình đã sắp cạn đáy thì cũng không ngang ngược nổi nữa, cả giận nói: “Các ngươi cứ chờ đó!”

Tàn nhẫn bỏ lại một câu như vậy rồi gã quay đầu chạy biến, không thấy đâu nữa.

Sau điện bỗng xuất hiện một con đường thông ra đằng sau núi, chỗ đó chính là rừng Bất Quy.

Trong rừng Bất Quy ngập tràn sương đen, tầm nhìn không đủ mười mét.

Một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên là rừng cây đen như mực, trông u ám vô cùng.

Ải thứ nhất của phó bản là quái nhỏ thú hoang, bọn chúng chia ra làm 5 con một nhóm, trốn trong bụi cỏ và trên tán cây, loại trước là cận chiến, loại sau là đánh tầm xa, phân bố ngẫu nhiên, sát thương rất cao.

Ải thứ hai là bẫy đầm lầy, trên đường tránh né còn có thực vật siêu quần ăn thịt người ngụy trang, không cẩn thận là sẽ bị nó nuốt chửng. Mà hai ải này đều đã được người của các bang do thám xong.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành tới thực địa khảo sát một chút, vẫn không phát hiện ra biện pháp nào tiết kiệm thời gian. Cũng không biết là rút kinh nghiệm từ hai phó bản trước nên Du Mộng đã cho người kiểm tra lại, hay là bản thân cái phó bản này đã không có sơ hở gì.

Bọn họ đành phải đi từng bước, hoàn thành ải thứ hai thì đến ải thứ ba.

Ải thứ ba không có quái nhỏ hay cạm bẫy, nhưng do bị lớp sương đen ảnh hưởng, sau một thời gian, người chơi sẽ ngẫu nhiên rơi vào trạng thái hỗn loạn, còn biết dùng kĩ năng tấn công đồng đội.

Dân đến đây giành danh hiệu thì trang bị luôn là tốt nhất, hỗn loạn lên thì đúng ác liệt.

Phó giám đốc Đường nhìn Khương Thần: “Anh bảo nhé, lỡ chú mày trúng hỗn loạn, cho mỗi thằng một phát nổ liên hoàn thì ai mà chịu nổi?”

Khương Thần đang định đốp lại, chợt phát hiện mình không khống chế được nhân vật nữa.

Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy quanh Khương Thần quấn đầy sương đen, Phong Ấn Sư đang nhào về phía bọn họ.

Phó giám đốc Đường: “… Ui đệt!”

Phương Cảnh Hành lập tức cười ra tiếng.

Mấy chuyện “trúng thưởng” như này, nhất định phải có phần của Phong Ấn Sư nhà mình.

Cả đám không nói hai lời, lập tức chạy trối chết.

Nhưng mà Khương Thần dùng Thần khí nên được tăng khoảng cách tấn công, bọn họ trốn không thoát. Thế là Đỗ Phi Chu quay lại dùng tên đóng băng cậu, lúc này mới có thời gian để thở.

Mấy giây sau, Khương Thần được giải phóng, tiếp tục đuổi gϊếŧ bọn họ.

Phó giám đốc Đường vừa chạy vừa nói với người bên cạnh: “Hay là bọn mình cũng đừng nương tay nữa, đánh nó một trận đi.”

Cựu đồng đội không đáp, trên người cũng bắt đầu bốc lên khói đen, cầm kiếm bổ về phía ông.

Phó giám đốc Đường lại “đệt” một tiếng, vội vàng né tránh.

Trong phó bản nhốn nha nhốn nháo, không ngừng tự gϊếŧ lẫn nhau.

Cũng may bọn họ không phải dân mơ, xem như bình an trải qua cửa ải.

Ải thứ ba kết thúc, sương đen tản đi một chút.

Boss ban nãy chạy trốn đang đứng giữa sườn núi, vẻ ngoài đã khang khác, trông có vẻ không tỉnh táo cho lắm, rất có thể gã cũng đã bị sương mù ảnh hưởng.

Khương Thần quan sát một hồi, tạm thời không khai chiến mà đi quanh quan sát.

Phương Cảnh Hành hỏi: “Anh muốn tìm xem có vách núi không à?”

Khương Thần gật đầu.

Bọn họ vào phó bản chậm hơn bên Huỳnh Hoặc, muốn giành danh hiệu trước thì chỉ có thể đi đường khác.

Nhóm năm người lượn qua lượn lại trên sườn núi nửa ngày, cuối cùng cũng trông thấy một vách đá.

Khương Thần nói: “Bắt đầu đi, thử xem có kéo được boss qua đây không rồi dùng chiêu đánh bay đá nó xuống.”

Kĩ năng đánh bay, Khương Thần, Phương Cảnh Hành và Đỗ Phi Chu đều không có, nhưng Kiếm Khách có.

Phó giám đốc Đường bèn đi lên khai chiến, chậm rãi kéo boss tới bên bờ vực, phối hợp với đồng đội luân phiên dùng kĩ năng đánh bay, từng chút đẩy nó về phía trước. Sau khi kĩ năng kết thúc làm lạnh, lại sử dụng thêm lần nữa, boss hơi ngửa mặt, lảo đảo ngã xuống.

Tất cả đồng loạt nhìn sang kênh chiến đấu, đợi một hồi thì thấy hệ thống báo tin boss đã chết.

Nhưng mà… Thông báo tiên phong không xuất hiện.

Không xuất hiện, tức là phó bản này vẫn chưa hoàn thành.

Cả đám đứng trên vách đá, rơi vào lặng lẽ.

Phó giám đốc Đường: “Thần à, anh có một vấn đề.”

Khương Thần: “Im.”

Phó giám đốc Đường: “Dù gì cũng là đồ rơi từ boss phó bản, chú làm thế thì anh sờ xác kiểu gì đây?”

Khương Thần mặc kệ ông, quay người rời đi.

Bọn họ đi lòng vòng bốn phía thì trông thấy một con đường nhỏ, bèn đi theo nó.

Gần như cùng lúc đó, một đội bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng cũng chịu xong trận nộ của boss, thành công gϊếŧ chết gã.

Cả đám lập tức reo hò, chuẩn bị nghênh đón thắng lợi, kết quả mãi không thấy thông báo đâu. Bọn họ câm nín, đi xung quanh nhìn thì cũng phát hiện một con đường nhỏ.

Cả đám: “…”

Má, hóa ra là vẫn còn nữa!

Một đám người bi phẫn, truyền tin ra ngoài, tiếp tục chấp nhận số phận mà khai hoang.

Con đường nhỏ gió êm sóng lặng, chỉ là cứ một đoạn sẽ có vài cơ quan, thỉnh thoảng còn có tên được bắn lén từ trong rừng ra, nhưng cũng không khó để giải quyết.

Mọi người đi lên đến đỉnh núi, thấy nơi này ngoài một cái hang ra thì không còn gì khác.

Bọn họ cẩn thận đi vào, vừa vào đã đối mặt với một cái trận cơ quan chia làm năm phần, thử đánh mấy cái thì phát hiện vô dụng, chỉ có thể nghĩ cách mà tránh né, mạo hiểm thông qua từng cái để đến trước cái cửa gỗ bên trong.

Cửa gỗ được mở một nửa, một con rối đứng trước cửa nhìn bọn họ, máy móc nói: “Chủ nhân không thích bị quấy rầy, kẻ nào xông vào, phải chết.”

Không cần hỏi, đây chính là ngọn nguồn của ải này.

Hai bên triển khai thế trận, trong chớp mắt đã bị con rối hành cho máu chảy thành sông, tập thể ra ngoài hít khí trời.

Đám Mộc Gia Tỏa đã biết tình hình bên trong, thấy các đại lão xuất hiện thì an ủi: “Không sao, bên Huỳnh Hoặc cũng chui hết ra rồi.”

Trong phó bản ẩn Đại Tiểu Thư, boss bỏ chạy chính là boss cuối nên bọn họ tưởng rằng cái này cũng như vậy. Chẳng ai ngờ rằng đằng sau vẫn còn nữa, cả hai server bị cho một vố bất ngờ, đều không giành được danh hiệu. Giờ điểm xuất phát là như nhau, để xem ai có thể nhanh chóng tìm ra cơ chế tấn công của boss cuối.

Đám Mộc Gia Tỏa cũng đi mua tài khoản, vào phó bản khai hoang.

Cứ đánh như vậy cho đến tận tối vẫn không thí nghiệm ra, đành phải xin sự trợ giúp từ đại lão.

Phương Cảnh Hành hỏi: “Khó đến vậy sao?”

Mộc Gia Tỏa nói: “Bọn tôi đã thử đủ các loại đội hình rồi, đều không được. Sát thương của nó quá cao, không giống boss cho đội năm người chút nào.”

Phương Cảnh Hành bèn nhìn sang Khương Thần, hỏi cậu có muốn mua tài khoản không.

Khương Thần xem hết video bọn họ quay lại, gật đầu nói có, sau đó đổi tài khoản vào thử. Cậu nhân lúc bọn họ đánh rối, đi vào cánh cửa gỗ vẫn luôn mở, thấy trên mặt đất có một người mặc áo choàng đen đang ngồi, không thấy rõ diện mạo cụ thể.

Cậu đang định đến gần nhìn kĩ hơn thì thấy người áo đen giơ tay lên, một chưởng bay tới, Khương Thần lập tức đi bán muối.

Khương Thần: “…”

Mấy người Phương Cảnh Hành: “…”

Khương Thần bị đá ra khỏi phó bản, mặt đối mặt với mấy người đứng chờ bên ngoài.

Tất cả chào đón cậu: “Sao rồi?”

Khương Thần không trả lời, lên kênh chat nói với Phương Cảnh Hành: “Con rối nói thật.”

Phương Cảnh Hành cười một tiếng: “Ừm, biết rồi.”

Đám Phi Tinh Trọng Mộc đi cùng với anh hỏi: “Cái gì thật cơ?”

Phương Cảnh Hành nói: “Vụ ai xông vào là sẽ chết ấy. Ai ra đóng cửa lại đi.”

Phi Tinh Trọng Mộc lập tức chạy ra đóng lại nửa bên cửa, bỗng thấy thế tấn công của con rối chậm hẳn.

Cả đám: “…”

Mẹ nó!

Nhóm năm người đã chết một Khương Thần, còn lại ba người chuyên công kích và một vú em.

Có Phương Cảnh Hành chỉ huy, tuy là vẫn không thể vượt qua, nhưng tốt xấu cũng đã thử ra được cơ chế nộ.

Sau đó là chính thức đánh như bình thường thôi.

Khương Thần hoàn thành nhiệm vụ, offline đi ngủ.

“…” Mấy vị bang chủ nhìn về phía Phương Cảnh Hành: “Không muốn giành tiên phong à?”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Đây là danh hiệu mà cả server đã cố gắng giành lấy mà, mọi người cứ đánh đi.”

Mấy vị bang chủ nhìn nhau, cũng không cạnh tranh mà cùng hợp thành một đội vào đánh.

Bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng cũng phát hiện ra mấu chốt nằm ở cửa gỗ, tiếp tục phát rồ đổi tài khoản. Đến nửa đêm, hai server gần như ra thông báo tiên phong cùng một lúc, nhìn thử một cái thì trên bảng vàng toàn những gương mặt mới lạ.

Thần Tinh Ánh Duyên: “…”

Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng: “…”

Mẹ nó… Rốt cuộc là vì đâu mà ra nông nỗi này?

Người của cả hai server ngẫm lại, giật mình nhận ra là do bị đám người ngoài khiêu khích, thế là dựng thang cho đối phương.

Thần Tinh Ánh Duyên: “Chúc mừng, các cậu giành được tiên phong rồi, đỉnh quá!”

Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng: “Không không, mọi người mất một ngày đã xong, không hổ là Thần Tinh Ánh Duyên, bội phục bội phục! Không giống mấy server nào đó, đã không phát hiện cốt truyện hay phó bản ẩn thì thôi, không có danh hiệu còn thích mù quáng tỏ vẻ.”

Thần Tinh Ánh Duyên: “Phải đấy.”

Tám server còn lại: “…”

Đệt!

Áp lực tức khắc chuyển lên tám server kia, mọi người bắt đầu điên cuồng tìm cốt truyện và phó bản ẩn, náo loạn một hồi mới yên tĩnh lại.

Cuộc sống quay về quỹ đạo cũ, thời tiết càng lúc càng lạnh.

Số 7 cố ở trong phòng bệnh vô trùng đến tận giờ, cuối cùng không chịu được nữa, mỗi ngày đều nhận lỗi mới khiến tổ trưởng Tần mềm lòng, thả người ra.

Khương Thần đang cho vịt ăn, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đi tới, câu đầu tiên nói với anh ta kể từ lúc gặp đến giờ là: “Anh được thả rồi à?”

Số 7 nói: “Tôi dùng tình yêu để lay động hai vị tổ trưởng đấy.”

Anh ta cúi xuống nhìn: “Cậu nuôi à?”

Khương Thần đáp lời, cho đám vịt ăn xong thì bắt đầu đi dạo trong vườn hoa.

Số 7 sóng vai đi theo cậu, quan sát cảnh vật chung quanh, bỗng chỉ vào tường: “Cao có một tí thế này thì ngăn được ai?”

Khương Thần nhìn tường rào: “Anh có thể nhảy qua à?”

Số 7 cười nói: “Dễ ợt, xem này.”

Nói rồi anh ta chạy về phía trước, hai bước đã nhảy lên, đứng trên bờ tường.

Ngay tức thì, còi báo động reo inh ỏi, vang khắp viện nghiên cứu.

Khương Thần: “…”

Số 7: “…”

Số 7 nói một tiếng vãi, vội vàng nhảy xuống, ngồi lên ghế dài trong vườn hoa, yếu ớt nói với AI: “Mau lên, đẩy xe lăn tới đây.”

_____________________________