Đen Trắng

Chương 38: Nguyên tội [3]



Mặc dù rất thương tâm, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt, dựa vào can đảm của Kỉ Dĩ Ninh, cho dù cô có thêm mười lá gan nữa, cũng tuyệt đối không dám làm chuyện cả đêm không về. Kỉ Dĩ Ninh từ nhỏ đã có cách sinh hoạt như chim bồ câu, khi trời tối nhất định sẽ hướng về nhà mà bay, dù muộn đến đâu cũng phải về nhà.

Cho nên kỳ thật Kỉ Dĩ Ninh nghĩ rất đơn giản, cô cho mình nghỉ một ngày, trốn tránh một ngày, đến khi bầu trời tối đen sẽ trở về. Cô còn mang theo một túi mỹ phẩm bên người, để nếu khóc đến sưng mắt thì khi trở về cũng không bị Đường Dịch nhìn thấy, cô muốn dùng phấn lót trang điểm một chút, như vậy cũng có thể che được mà. Thậm chí khi Kỉ Dĩ Ninh xin phép quán trưởng nghỉ làm còn đặc biệt đưa ra một yêu cầu, nếu người nhà cô hỏi cô đi đâu, hi vọng quán trưởng có thể giúp cô nói vòng vo một chút.

Người nhà này, dĩ nhiên là Đường Dịch rồi. Kỉ Dĩ Ninh suy nghĩ mọi việc đều chu đáo như vậy, cô chỉ muốn cho mình một ngày nghỉ thôi mà.

Điều Kỉ Dĩ Ninh không ngờ được chính là, cô hiển nhiên đánh giá thấp trình độ suy nghĩ cẩn thận của Đường Dịch.

Nhìn mặt mà nói chuyện là bản năng của Đường Dịch, xác định rõ tâm lý của đối thủ để ra đòn quyết sách chính là phong cách của Đường Dịch. Vì vậy ngày hôm nay, Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không biết, chẳng qua chỉ vì một lời nói dối của cô cũng đã chọc phải Đường Dịch, thiên hạ đại loạn rồi.

Trên thực tế, ngay khi Kỉ Dĩ Ninh vừa đón xe đi đến nông thôn ở ngoại ô không lâu, Đường Dịch liền phát hiện có gì đó không đúng.

Nguyên nhân không đúng chính là có một hương vị không nên xuất hiện.

Đường Dịch và Giản Tiệp vừa nói chuyện xong, đợi Thiệu Kì Hiên kiểm tra toàn bộ cho Giản Tiệp, tất cả mọi việc đều ổn thỏa, Đường Dịch mới rời khỏi bệnh viện.

Ở cuối hành lang là như thế này: trong lúc đợi thang máy, Đường Dịch bỗng nhiên bắt đầu thấy không đúng. Xác định thêm vài phút đồng hồ, Đường Dịch không có biểu lộ gì vẫn bước đi thong thả, đi đến một cái thùng rác bên cạnh thang máy thì dừng lại, cũng không nói gì, mà cứ nhìn chằm chằm vào nó.

“Anh nhìn thùng rác làm gì?” Thiệu Kì Hiên đổ mồ hôi nói: “Anh lại bị thần kinh rồi đúng không?”

Từ nhỏ đến lớn bộ dạng biến thái hề hề của Đường Dịch anh thấy nhiều rồi, nhưng mỗi một lần thấy được, bạn Thiệu của chúng ta vẫn thấy có áp lực tâm lý rất lớn.

Đường Dịch từ trên cao nhìn xuống cái thùng rác đó thêm vài phút đồng hồ, thang máy đã đến anh cũng không đi vào, Thiệu Kì Hiên vừa định kéo anh đến thang máy, lại nghe thấy Đường Dịch hỏi ra một câu không thể giải thích được: “Trong này có cái gì?”

“Đồ bỏ đi đó.” Cái vấn đề quỷ gì thế này, trong thùng rác ngoại trừ đồ bỏ đi thì còn có thể có cái gì?

Vốn tưởng rằng đã thỏa mãn lòng hiếu kì về thùng rác của vị thiếu gia này thì có thể kéo anh bước vào thang máy, lại không ngờ tới Đường Dịch bỗng nhiên vung ra một câu: “Hủy đi nó.”

“. . .”

Bạn Thiệu thật ngỡ ngàng :-( 囧, thầm mắng Đường Dịch này thật sự là quá biến thái, mới sáng sớm mà đã gây khó dễ với một cái thùng rác nhà mình.

囧 hình này các bạn có nhìn thấy không? Nó giống cái mặt đang cau mày đó, thường dùng để chỉ cảm xúc!^^

Nhưng mọi người ở Đường gia hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, hiệu ứng thần tượng của Đường Dịch ở Đường gia thật sự quá lớn, bất kể anh nói cái gì, cấp dưới đều sẽ cảm giác được rất có đạo lý. Đồng chí Tô Tiểu Miêu đã từng vụng trộm đánh giá, Đường Dịch chính là một đại S, huấn luyện ra một đám đại M. . .

“S” có thể hiểu là công, “M” có thể hiểu là thụ! ^^

Hiểu theo cách khác: S là viết tắt của từ sadist là người có xu hướng đàn áp người khác. M là viết tắt của từ masochist là người có xu hướng chịu đàn áp. (cảm ơn các nàng bên tangthuvien đã giúp nhé :D )

Vì vậy mấy người thuộc hạ rất nhanh và gọn đã đem cái thùng rác này hủy đi triệt để. (^_^)

Bác sĩ Thiệu cảm thấy có chút đau lòng, thùng rác cũng là tài sản cố định của mình mà. . . phải dùng tiền mua đó! Có hiểu không hả? Phải dùng tiền đó!

“Anh —— “

Thiệu Kì Hiên vừa định mắng anh ta điên, quay người lại nhìn thấy vẻ mặt Đường Dịch đã rất âm u, cả người âm trầm không thể tưởng tượng nổi, Thiệu Kì Hiên bị bất ngờ và hoảng hốt ngay lập tức ngậm miệng lại.

Đường Dịch lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn xuống một phím, không có gì bất ngờ xảy ra khi nghe thấy người nói tiếng Trung Quốc ngọt ngào: thuê bao quý khách gọi đã tắt máy. . .

Sắc mặt của Đường Dịch hoàn toàn âm u, môi mỏng mím chặt.

Từ trước đến nay Kỉ Dĩ Ninh không bao giờ tắt máy, chưa bao giờ có thể.

Đường Dịch lại gọi một cuộc điện thoại nữa, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái ở bên kia lập tức vang lên: “Xin chào, đây là quán mỹ thuật tạo hình TimeCity.”

“Tôi tìm Kỉ Dĩ Ninh.”

“Xin lỗi, Kỉ tiểu thư bây giờ không có ở trong quán, hôm nay cô ấy ra ngoài cùng quán trưởng rồi.”

Đường Dịch ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại, cả người lại chìm trong âm u không thể tưởng nổi.

“Khiêm Nhân.”

“Vâng, Dịch thiếu?”

“Phân phó xuống dưới, tôi muốn tìm một người.”

Khiêm Nhân lập tức thấy căng thẳng trong lòng: “Ai?” Đường Dịch vận dụng thế lực của Đường gia, điểm danh muốn tìm một người, hẳn là có gì nghiêm trọng rồi. . .

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói Đường Dịch rất nhanh rất lạnh, nói ra một cái tên.

“Kỉ Dĩ Ninh, tìm ra cô ấy cho tôi.”

Mọi người kinh ngạc.

Thiệu Kì Hiên trừng to mắt, “Dĩ Ninh làm sao vậy?”

“Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới đây.”

“Hả?” Kì Hiên kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”

Đường Dịch hất cằm về phía cái thùng rác đã bị hủy kia: “Bên trong có điểm tâm cô ấy ném đi. Đối với những thứ tôi dị ứng, cô ấy lại một mực làm ở nhà, cho nên tôi rất nhạy cảm với hương vị đó.”

“. . .”

Thiệu Kì Hiên cảm thấy người này quả thật là có trực giác kinh người. . .

“Bây giờ Dĩ Ninh, bây giờ ——?” Nhìn thấy Đường Dịch và Giản Tiệp nói chuyện với nhau, sẽ phải chịu một cú sốc rất lớn đó?

“Cô ấy đã đi rồi.”

“. . . Sao? !”

Cả người Đường Dịch tỏa ra một không khí lạnh lẽo, đáy mắt tối tăm một màu, vô cùng thâm thúy.

“Kỉ Dĩ Ninh đi rồi” anh lặp lại một lần: “Nếu tôi đoán không nhầm…, cô ấy không chỉ nói dối tôi, mà còn tìm người giúp mình che giấu.”

Vì vậy ngày hôm nay, quán mỹ thuật tạo hình đó gặp nạn rồi.

Còn chưa đến giữa trưa, cửa lớn của quán mỹ thuật tạo hình bỗng nhiên bị người ta dùng lực lớn đẩy ra, hai hàng người mặc áo đen bước vào đầy khí thế, có một người đi trước, mặc một bộ âu phục đen, người nào cũng lộ rõ sát khí trên mặt, nhìn qua đã biết rõ tuyệt đối không phải lương dân bình thường.

Khách đến quán chỉ biết hai mặt nhìn nhau, đây là. . . Cảnh trong một bộ phim truyền hình sao?

Nhân viên lễ tân bước lên phía trước muốn ngăn cản: “Xin hỏi các vị. . .”

“Không muốn chết thì đừng có nói chuyện.”

Khiêm Nhân cũng không nói nhảm, làm một động tác ý bảo những người cấp dưới ở sau: “Dọn bãi.”

Một giây sau, tất cả khách trong quán đều bị cưỡng ép ức hiếp thanh lý hết ra ngoài, mấy nhân viên đang làm việc được giữ lại cũng bị dọa đến nói năng lộn xộn. Nghe thấy tiếng động lớn như vậy, quán trưởng cuối cùng cũng đi ra.

“Xin hỏi các vị đây là. . . ?”

“Tôi đến đây tìm một người.”

Nghe thấy câu hỏi, sau đó một người đàn ông tuấn mỹ dị thường bước lên phía trước.

Ngay cả một người thông hiểu nhiều chuyện như quán trưởng, vào giây phút nhìn thấy người đàn ông này, không thừa nhận cũng không được: trên đời này, hóa ra thật sự tồn tại một số ít đàn ông đẹp đến khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Ông nhìn người đó dạo bước đi tới, đã cảm thấy anh ta giống như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối.

Người đàn ông đứng lại, trầm giọng mở miệng: “Quán trưởng tiên sinh, tôi cho ông thời gian năm phút đồng hồ, đem Kỉ Dĩ Ninh giao ra đây.”

“Dĩ Ninh? !”

Quán trưởng kinh hãi, “Hôm nay cô ấy đi. . .”

“Xin lỗi, tôi nhắc ông một chút, tôi là người không thích người khác nói dối trước mặt mình.” Người đàn ông đó nhướn mày, tư thái lạnh thấu xương: “Vì vậy, khi ông trả lời câu hỏi của tôi, tốt nhất hãy suy nghĩ cho kĩ thì tốt hơn.”

Quán trưởng lập tức tỉnh ngộ.

Bốn chữ hình dung người đàn ông trước mắt này: tuyệt không lương thiện. . .

Kinh ngạc mở miệng, ông chỉ có thể nói thật.

“Thực xin lỗi, tôi không biết. ” Quán trưởng nói với anh: “Sáng sớm hôm nay cô ấy đã xin nghỉ, về phần nguyên nhân thì là chuyện cá nhân của cô ấy, tôi không hỏi, cho nên cũng không biết cô ấy đi đâu.”

Quán trưởng nói không sai, dựa vào sắc mặt và thái độ của ông ấy thì có thể thấy được.

Thế nhưng đáp án ‘Không biết’ này lại làm cho Đường Dịch càng thêm giận tím mặt.

Không nghĩ tới Đường Dịch anh rõ ràng cũng có một ngày như vậy, chỉ là ngắn ngủn mấy giờ mà đã để mất cô.

Anh nhớ tới đêm hôm đó, khuôn mặt thanh tú của cô, cái cổ trắng nõn, tóc dài mềm mại, giọng điệu nhu hòa, cùng với cái vuốt ve an ủi và biểu hiện ẩn nhẫn, cô mặc chiếc váy nhạt màu, biểu hiện lúc đau lòng chỉ mím chặt môi, khuôn mặt giãn ra thu hồi ủy khuất đằng sau nụ cười, bộ dáng tự nhiên của cô khi nâng tay sửa cổ áo cho anh, khi nói lời tạm biệt cũng có chừng mực.

Đêm đó cô cứ đứng im nhìn anh rời đi như thế, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói ra.

Anh không biết sáng nay ở ngoài phòng bệnh cô nhìn thấy được những gì, nghe thấy được bao nhiêu, anh càng không biết được cô đã suy nghĩ thế nào.

Trước mắt Đường Dịch không thể khống chế được hiện lên một loạt hình ảnh, như pha quay chậm tuần hoàn: cô đứng ở ngoài cửa, dựa lưng vào góc tường, lẳng lặng nghe anh nói chuyện với Giản Tiệp, nghe xong, cô mím môi, xoay người đem điểm tâm cầm trong tay ném vào thùng rác, sau đó rời đi.

Phản ứng như vậy, đích thật là tác phong của Kỉ Dĩ Ninh, không chống cự cũng không chống đỡ, không chất vấn cũng không tha thứ. Cái gì cô cũng không nói, cái gì cũng không làm, mà cô chỉ rời đi.

Cô tựa như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ, tuy nhiên thời gian bắt đầu và kết thúc cũng rất ngắn. Chỉ cần xê dịch ánh mắt, liền vĩnh viễn không thể gặp được nữa.

Giống như những người ôm ấp tình cảm với nhau, cũng sẽ có sai lầm không thể thấy được.

Loại tiêu cực và quyết tuyệt thế này chỉ có Kỉ Dĩ Ninh mới có thể khiến Đường Dịch giận dữ.

Đường Dịch trầm giọng hô một tiếng: “Khiêm Nhân —— “

“Vâng, Dịch thiếu?”

Đường Dịch rất nhanh vung tay lên, cảm giác lo lắng ập đến khiến anh không thể khống chế được mình, nhúc nhích môi mỏng, hạ xuống mệnh lệnh đầy bạo lực: “Hủy chỗ này đi cho tôi ——!”