Đen Trắng

Chương 63: Ngoại truyện 3



Cửa phòng ngủ cuối cùng cũng được người bên trong mở ra.

Bạn nhỏ Đường Duẫn Ngân đứng ngoài cửa phòng và Đường Dịch đứng trong cửa phòng đều đang nhíu mày nhìn nhau từ trên xuống dưới, động tác vàvẻ mặt gần như nhau.

Đường Duẫn Ngân từ nhỏ đã có khuôn mặt xinh đẹp, tuy mới bốn tuổi,nhưng tất cả các yếu tố cơ bản đều có chất lượng tốt, có thể đoán được,theo thời gian lắng đọng lại, tương lai không lâu nữa, cậu bé này sẽ trở thành một phần tử hại nước hại dân.

Tuy rằng bây giờ khí thế và tư sắc còn chưa thể so sánh với ĐườngDịch, tuy nhiên một phần khí chất bình tĩnh đã bộc lộ tài năng, mặc dùbạn nhỏ đang vội vã muốn gặp mẹ, nhưng vẫn không quên chào một câu lấylòng bố mình:“Chúc bố buổi sáng tốt lành.”

“……”

Đường Dịch vốn định, tiểu gia hỏa này mà càn quấy, anh có thể lấy đại một lý do quang minh chính đại đuổi nó đi như ‘Mẹ con còn đang ngủ’. Ai biết rằng đứa bé này lại có tố chất tốt như vậy, Đường Dịch thật đángbuồn.

Đám lửa buồn bực trong lòng chỉ có thể hướng về những người không làm tròn trách nhiệm, Đường Dịch nhìn lướt qua ba cô giúp việc ABC đứng sau Đường Duẫn Ngân, giật giật môi:“Không phải đã bảo các cô phải để ý đếnnó sao!” Dám để nó đến gõ cửa lúc sáu giờ sáng à!

Quản gia xoa xoa cái trán, ăn ngay nói thật:“Chúng tôi đã cố hết sứcngăn tiểu thiếu gia rồi mà, chưa đến năm giờ thiếu gia đã tỉnh dậyrồi……”

Cậu bé đáng yêu giương mắt lên nhìn bố, thực kiêu ngạo mà nâng nângcằm về phía Đường Dịch, ý tứ đã viết rõ trên mặt: Con nhịn hơn một giờmới đến gõ cửa, thế là đã nể mặt bố lắm rồi đó ạ……

Đường Dịch:“……”

“Duẫn Ngân.” Trong phòng cuối cùng cũng truyền ra giọng nói của Kỉ Dĩ Ninh:“Vào đây với mẹ đi.”

Bạn nhỏ hiển nhiên đã chờ mong điều này lâu lắm rồi, thế nên chạy vội vào đó nhanh như chớp. Đường Dịch thực đau đầu, nghĩ rằng thế giới củahai người sáng nay thế là đã mất tiêu rồi, chỉ có thể đóng cửa phòng cho con đi vào.

Bạn nhỏ hiển nhiên là rất yêu mẹ, ở trước mặt Kỉ Dĩ Ninh hoàn toànkhông có bộ dáng thâm trầm như vừa rồi, vội vàng nhảy lên giường, nhàovào lòng Kỉ Dĩ Ninh mà bắt đầu biểu đạt tình yêu:“Mẹ ơi, cả đêm qua conđều nghĩ đến mẹ đấy ạ, con yêu mẹ.”

“……”

Đường Dịch nghe thấy thế khóe miệng lại run rẩy một trận.

Những lời này rốt cuộc là tên hỗn đản nào dạy nó thế hả……

Thật sự không thể trách tại sao Đường Dịch lại buồn bực như thế.

Nhớ đến năm đó, anh kết hôn với Kỉ Dĩ Ninh, đi từng bước một, có được tình cảm tích lũy suốt ba năm, anh mới nói ra được một câu ‘Anh yêu em’ với cô, Kỉ Dĩ Ninh vì câu này của anh mà rất cảm động, có thể thấy được ba chữ này đáng giá bao nhiêu!

Mà bây giờ thì sao, cậu nhóc Đường Duẫn Ngân này ngày nào cũng nói ít nhất ba lần, sáng trưa chiều, hơn nữa tên kia còn nói rất ngọt ngàochẳng có một chút rào cản tâm lý nào, chuyện gì khiến Kỉ Dĩ Ninh vui vẻthì đều làm, đúng là một tên cao thủ tán tỉnh.

Kỉ Dĩ Ninh hàng năm bị vây quanh lời ngon tiếng ngọt của Đường DuẫnNgân, thế nên có một buổi tối, sau khi Đường Dịch ôm cô ẩn ẩn đưa tìnhnói một câu ‘Anh yêu em’, Kỉ Dĩ Ninh lại không có chút kích động hay cảm động nào, đẩy nhẹ bờ vai anh nhìn anh cười:“Sao anh lại giống conthế?……”

Cứ như vậy Đường Dịch hoàn toàn đã bị đả kích đến chết mất……

Lại nói bên này, lời ngon tiếng ngọt của Đường Duẫn Ngân vừa tới, KỉDĩ Ninh quả nhiên đang rất sung sướng, ôm lấy con rồi hôn lên khuôn mặtnhỏ nhắn của nó,“Mẹ cũng yêu con.”

Được hôn lên mặt…… Trong lòng bạn nhỏ thật là kích động, vội vàng kéo chăn lại cho mẹ, miệng không ngừng nói:“Mẹ ơi, buổi sáng thời tiếtlạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm là rất dễ ảnh hưởng đến cơthể, phải cẩn thận tránh bị cảm lạnh mẹ ạ.”

Đường Duẫn Ngân luôn được chăm sóc rất tốt, vị tiểu thiếu gia này từnhỏ đã được người ở Đường gia chăm sóc cẩn thận, mưa dầm thấm đất, bâygiờ chỉ thuận miệng là đã nói ra được một câu kiểu như thế này.

Đường Dịch đứng ở cạnh cửa, nhẫn nại nhìn hai mẹ con thâm tình ômnhau trên giường, thật sự không nhịn nổi nữa, liền ho một tiếng đi tớiđó, túm lấy sau áo Đường Duẫn Ngân như túm con gà con.

“Mẹ con còn phải ngủ một chút nữa, không được làm phiền mẹ con.”

Đường Duẫn Ngân hiển nhiên tâm tư thực kín đáo, lập tức ôm lấy Kỉ DĩNinh không chịu đi,“Con sẽ ngủ cùng mẹ, hôm nay con thức dậy sớm, cũngđang muốn ngủ thêm lúc nữa ạ……”

“……” Nghĩ ra cớ cũng tốt nhỉ.

Đường Dịch không để ý tới nó, vẫn muốn kéo nó ra ngoài, bạn nhỏ thựckhó chịu: Bố lúc nào cũng dùng vũ lực trấn áp, bố thật không có lươngtâm!

Bạn nhỏ liều mạng ôm lấy mẹ không rời:“Mẹ ơi con không đi, con muốn ở lại đây cơ……”

Bé trai bốn tuổi cũng nặng một chút rồi, lại còn cứ nhích tới nhíchlui trên người Kỉ Dĩ Ninh, sau đó không may đã đạp phải nơi nhảy cảmdưới người Kỉ Dĩ Ninh……

Dĩ Ninh bị đau nhíu mày một chút.

Một lớn một nhỏ bên cạnh đồng thời nhìn về phía cô.

Bạn Tiểu Đường rõ ràng đã bị dọa, lập tức tránh ra:“Con làm mẹ đau sao?”

Sắc mặt Đường Dịch trầm xuống.

Đường Duẫn Ngân cũng đã nhìn ra, lúc này bố đúng là đang rất tức giận rồi, Đường Duẫn Ngân có trầm ổn đến mấy thì cũng chỉ là đứa nhỏ bốntuổi, hiển nhiên còn chưa đủ khả năng đối mặt với Đường Dịch như thếnày, nó e ngại bố đã lâu, vì thế bàn tay đang muốn dang ra ôm mẹ bỗng bị sắc mặt của Đường Dịch làm nó sợ tới mức cứng lại giữa không trung,khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống.

Kỉ Dĩ Ninh không đành lòng, bế cục cưng lên và hôn nó, “Mẹ không sao, con đi ra ngoài ăn sáng trước đi được không? Mẹ sẽ ra với con ngay.”

Bạn nhỏ gật gật đầu, hôn lên mặt Dĩ Ninh, thật cẩn thận đi qua Đường Dịch, rồi sợ hãi chạy ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng lại, Kỉ Dĩ Ninh liền không nhịn được lên án Đường Dịch.

“Có ai vô lý như anh không? Rõ ràng là tối hôm qua anh làm em đau, vậy mà còn đổ lỗi cho cục cưng……”

Đường Dịch cúi người xuống, nở nụ cười,“Anh làm đau em thế nào?”

Mặt Kỉ Dĩ Ninh bỗng hồng lên. Anh hỏi thì cứ hỏi đi, thật sự còn đi sờ nữa!

Cô bối rối không ngừng đè tay anh, làm bộ muốn đứng dậy,“Không cần, em muốn đi tắm rửa.”

Ánh mắt Đường Dịch nhìn cô lại trở nên nóng bỏng, tâm tư không khỏilướt về phương hướng tà ác: Cô ấy thích tắm vào sáng sớm, vừa lúc, kíchtình trong phòng tắm, có thể như vậy như vậy với cô, như vậy như vậy……

Tâm động không bằng hành động, vào thôi, còn chờ cái gì……

Cứ như vậy, bạn nhỏ Đường Duẫn Ngân ở dưới tầng đợi tới khi mặt trờiđã nhô cao gần đến đỉnh đầu rồi, bố mẹ cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng.

Bạn nhỏ thật ấm ức:“Mẹ nói sẽ lập tức xuống dưới với con mà, con còn làm cho mẹ món trứng chiên tình yêu đây này……”

Kết quả ‘Trong chốc lát’ của mẹ chính là ba giờ bốn mươi lăm phút…… Món trứng chiên và tình yêu của bạn nhỏ đều đã lạnh ngắt ……

May mắn nó không nhắc đến, nó nhắc tới Kỉ Dĩ Ninh lại càng cảm thấyxấu hổ. Trước kia, tuy rằng ý chí của cô cũng không kiên định gì, nhưngdù sao vẫn còn chút tự chủ, nên lúc nào không cần cô sẽ nói, nhưng màbây giờ, chỉ cần Đường Dịch trêu chọc một chút, cô liền không chịu nổi……

Cho nên mỗi khi Kỉ Dĩ Ninh cùng Đường Dịch làm xong đều chột dạ:Người ta nói phụ nữ ba mươi như sói như hổ, chẳng lẽ cô đã đến độ hổ đói rồi sao = =

Đường Dịch đương nhiên cũng nhìn ra tâm lý rối rắm phức tạp của cô,nhưng Đường Dịch cứ làm như không phát hiện. Cô càng rối rắm anh lạicàng tính phúc, anh sẽ không ngốc đến mức phá đi con đường tính phúc của mình đâu. (Tính phúc: là hạnh phúc có được từ quan hệ xxoo…)

Bảo quản gia dọn bữa sáng cho Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch đi đến sô pha ngồi xuống, bế cục cưng ngồi lên đùi mình.

Bây giờ anh đã ăn uống no đủ rồi, dục hỏa thông, tất cả lương tâm đạo đức đều đã trở lại, có được kiên nhẫn đáng kinh ngạc.

“Đang xem cái gì?”

“[ Đạo đức Hy Lạp cổ đại ] ạ.”

“Đọc có hiểu không?”

“Xem không hiểu ạ……”

“Bình thường.” Năm đó anh cũng phải đọc vài lần mới hiểu……

Bạn nhỏ thực bi thương,“Nhưng mẹ đọc rất thoải mái.” Không hiểu cáigì nó đều đi hỏi mẹ, mẹ chỉ thuận miệng giải thích vài câu cũng là triết lý này triết lý kia.

Trên môi Đường Dịch có chút ý cười.

Anh nhớ mỗi tối cô đều ôm cục cưng kể chuyện cho nó nghe, có một tốiĐường Dịch nghe được giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng của cô: Trí tuệ ở cổđại Hy Lạp từ nguyên lý là, bảo tồn ánh sáng, Duẫn Ngân con xem, chuyệntình phức tạp nhất trên đời này, khi nó bắt đầu, đều là vô cùng vô cùngmộc mạc. Cho nên Duẫn Ngân à, tương lai cho dù con có bước đến đâu, đềuphải nhớ rõ, đáy lòng con phải luôn giữ lấy nền tảng mộc mạc mà đơngiản.

Đường Dịch nhớ rõ, lúc ấy anh đã nở nụ cười. Trên người Kỉ Dĩ Ninhvĩnh viễn mang một hơi thở nhẹ nhàng, làm Đường Dịch có ảo giác tất cảnhững phập phồng mãnh liệt trên thế gian đều không ở trên người cô, cũng không có trên người anh khi cô ở bên anh, làm anh có được một góc thiên đường trong cuộc sống hỗn loạn này.

Nay có một người mẹ dốc lòng dạy con như Kỉ Dĩ Ninh, nhiều năm vềsau, Đường Duẫn Ngân sẽ có thể có được sức mạnh của riêng mình và cóđược những gì tốt đẹp nhất.

Nghĩ đến đó, Đường Dịch cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng.

“Không cần so sánh với mẹ con, mẹ con là người có một không hai rồi đó.”

Đêm nay là đêm Giáng sinh, vì thế buổi tối, Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh và con trai cùng trang trí cây thông Noel trong hoa viên. Bạn nhỏ khôngvới được lên cây thông Noel, Đường Dịch liền bế con lên để treo đồ trang trí.

Cả nhà đứng trong hoa viên, Kỉ Dĩ Ninh nhìn cảnh sắc trước mắt, không khỏi nhớ tới buổi tối nhiều năm trước.

Tối đó cũng giống như bây giờ, ánh trăng hư ảo, bầu trời rộng lớn xavời vợi, mùi hoa hải đường quyến rũ thanh tịch. Đường Dịch đứng sau cô,vòng tay ôm cô nói: Anh cần em.

Lúc ấy chỉ cảm thấy người đàn ông này khó hiểu ngoan độc nhưng tuyệtmỹ, giống như cây thuốc phiện. Bây giờ nghĩ tới, lại có thể cười rộ lên, Tất cả đã qua giống như một trường thịnh yến. Đều đã bị ma pháp phonghóa lưu lại tất cả tư thái, năm tháng thoi đưa, vẻ đẹp của trường thịnhyến đến giờ đã mất đi không biết bao nhiêu lần.

Cô cúi đầu sờ vào miếng ngọc thạch màu nâu sẫm. Miếng ngọc này từ trước tới giờ vẫn không rời khỏi cô.

“Suy nghĩ cái gì?”

Bỗng nhiên cô bị anh ôm từ phía sau, cô hơi quay đầu lại hỏi anh, “Duẫn Ngân đâu?”

“Đang xem quà giáng sinh, nó chơi một mình rất vui vẻ.”

Cô không nhịn được nở nụ cười.

“Em nhận được thiệp mời, sau lễ mừng năm mới muốn đi Luân Đôn thamgia hội các sinh viên ở Cambridge, anh có thể đi cùng em không?”

“Ừ, nhất định.”

“Duẫn Ngân cũng phải đi cùng, anh không được không muốn.”

“…… Ừ.” Đáp thật sự miễn cưỡng……

“Em gặp lại Tồn Huyễn, anh không được mất hứng.”

“Anh đương nhiên mất hứng!”

“……”

“…… Anh có thể không ngăn cản.”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh bối rối trong chốc lát, sau đó gọi anh một tiếng.

“Đường Dịch.”

“Ừ?”

“Gặp anh, thật sự là quá tốt.”

“…… Anh cũng vậy.”

HẾT