Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 36



Sau nửa tiếng di chuyển bằng tốc độ tối đa trêи xe huyền phù có biểu tượng hình tròn xích bạch song long vân cuộn đặc trưng Khiết gia, Lục Tranh đã đến sân của Lục gia.

Mọi người đến sắp đủ, tiệc vẫn chưa bắt đầu, coi như Lục Tranh đến sớm.

Chào hỏi mọi người xong, Lục Tranh cầm hộp tới tặng ông cụ. Khi được hỏi về nguồn gốc viên mộc đan, Lục Tranh liền lấy cớ cho qua và tất nhiên cái cớ này Khiết Bảo Ngao cũng không thoát khỏi có liên quan.

- Khiết gia sắp tới đây có đợt hàng mộc đan chuẩn bị tung ra, con nhờ Khiết Bảo Ngao chen ngang vào mua trước khi chúng được xuất bán.

Ông cụ gật đầu biểu thị biết rồi, Lục Tranh không rõ ông có tin cái cớ này không nhưng xét theo tình hình hiện tại thì cậu vốn ở lại Khiết gia lại thân với người ở đó, mấy việc kiểu này không phải là không có khả năng hoàn thành.

Trò chuyện thêm mấy câu, Lục Tranh nhanh ý tránh đi những câu hỏi liên quan đến tên Khải Triết kia, sau đó có thêm người đến tặng quà, Lục Cửu kéo Lục Tranh ra một bên nói chuyện. Hành động này khá lạ lùng, Lục Tranh không hiểu tại sao cậu ta như vậy nhưng vẫn rất phối hợp mà đi cùng với Lục Cửu.

Nếu bình thường là người Lục gia thì chắc chắn Lục Cửu không hành động trốn tránh như vậy nhưng mấy gương mặt này thì lạ quá, Lục Tranh không biết họ là người phương nào. Và sau đó Lục Tranh liền minh bạch, mấy người đó là người nhà Phương Quan, xem ra ý định kết thông gia giữ hai nhà Lục - Phương Quan là thật chứ không phải chỉ là đồn đoán nữa. Lục Tranh nghi hoặc phải chăng Lục Cửu sẽ là thành phần bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió mà có vẻ thích tránh mặt trưởng bối nhà kia như vậy.

Sự thật thì hai nhà Lục - Phương Quan đích thực muốn làm thông gia nhưng lại khác với lần hai nhà Lục - Khải, lần này hai bên trưởng bối dự định để con cháu hai bên tìm hiểu rồi mới đi đến hôn nhân chứ không vội vàng như lần muốn kết thông gia hai nhà Lục - Khải. Cho nên lần này không chỉ có trưởng bối nhà Phương Quan đến mà còn có không ít thanh niên FA nhà Phương Quan dù không tình nguyện cũng bị bắt buộc phải kéo khóe môi cong lên, cười gượng đến đây.

Không nhắc đến chuyện hôn ước này nọ thì thôi, một khi nhắc đến thì Lục Tranh lại phiền lòng. Lục Tranh có không chỉ một chút không hiểu là hiện tại đang diễn ra cái chuyện gì. Xét theo tình hình thời gian qua, nguyên chủ và cậu đã làm đủ mọi chuyện từ gây sự, nhảy lầu, thẳng thừng từ chối hôn ước và đỉnh điểm là cậu còn bỏ nhà ra đi, tạo ổ ngay tại Khiết gia, tại sao hôn ước giữa cậu và Khải Triết vẫn chưa bị huỷ? Mà với biểu hiện không nghe lời, gây họa, xấc láo của cậu lẫn nguyên chủ thì trưởng bối hai nhà hẳn là đã ngứa mắt cậu từ lâu mới phải, lý nào cái danh bị gả của cậu vẫn còn trơ trơ?

Đáp lại việc này, đại thần 69 - Lục Cửu đáp: "Thì chính là anh xưa nay trầm tĩnh mà tự dưng nháo loạn nên hai nhà mới coi như thời kì phản nghịch của anh tới trễ. Nháo loạn một hồi chán rồi cũng kết hôn thôi"

Lục Tranh: "…" thời kì phản nghịch tới trễ? Nguyên chủ, cậu là một trạch nam nghiêm túc lại có hiếu à?

Lẽ ra thời gian tiệc và trước tiệc, thanh niên thường tụ lại một chỗ nói chuyện làm quen nhưng ở đây thì tuyệt đối không. Thanh niên Lục gia tụ một chỗ, Phương Quan gia tụ một chỗ. Khi bị trưởng bối nhắc nhở cần làm quen xung quanh thì tản ra, nhưng vẫn là ai nói chuyện với người nhà nấy. Lần tiếp theo bị nhắc nhở ai cũng không tình nguyện ngồi gần mấy người mình không quen. Thoạt nhìn nói chuyện có vẻ vui vẻ nhưng thực ra địa điểm thì tụ lại một chỗ nhưng người nhà ai lại nói chuyện nhà nấy, không hề có cái gì gọi là làm quen bạn mới.

Lục Tranh và Lục Cửu ngồi trong góc khuất lại còn bị che đi bởi một hàng đủ loại chậu cây cảnh nên chẳng ai chú ý. Hai người trò chuyện một lúc vẫn không có ai làm phiền nhưng tụ điểm này cũng không gọi là thoải mái bao nhiêu khi hai người phát hiện ra người nhà Khải gia cũng đến đây, tất nhiên đội hình không hoành tráng bằng Phương Quan gia nhưng nhất định có thể gây được chú ý khi trong đó có tên Khải Triết mặt than.

Sau đó, ông cụ chỉ về cái góc khuất sau mấy chậu cây mà rằng: "Lục Tranh nó ở bên đó đó"

Ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn Khải Triết cùng Lục Tranh nói chuyện.

Lục Tranh quay ra nhìn Lục Cửu: "…" chẳng phải ông cụ luôn tiếp đón khách tới nói chuyện tặng quà sao lại có thời gian để ý đến nhất cử nhất động của bọn họ?

Vậy mà Khải Triết thật sự nghe ra ý tứ của ông cụ, nghe ra ý tứ của ông cụ thì thôi, giả ngu là xong nhưng ai ngờ Khải Triết một thân tây trang giày da thật sự đi qua bên này.

Lục Tranh thấy mệt mỏi thật sự. Nhất là khi Lục Cửu ngay bên cạnh lại có dấu hiệu bỏ cậu mà đi. Dễ gì Lục Tranh tha cho Đại thần 69, lập tức cầm cổ tay cậu ta ghìm lại, ý tứ nếu Lục Cửu không cần bàn tay này nữa thì có thể đi.

Lục Cửu khóc không ra nước mắt. Vốn tiệc mừng thọ này cũng là một phần ý tứ tạo điều kiện để hai người Triết - Tranh bọn họ nói chuyện với nhau tăng thêm phần thân thiết hay chí ít cũng là quen thuộc một chút và hiểu nhau hơn. Cái vị trí đắc địa thế này cũng là cố ý tạo ra, Lục Cửu sẽ có nhiệm vụ dẫn Lục Tranh lại đây, chỉ cần Khải Triết xuất hiện là chuồn êm ngay. Ai ngờ bây giờ Lục Tranh lại ghìm tay cậu lại, đi cũng không được mà ở cũng không xong.

Vấn đề ở chỗ Lục Tranh không dùng bao nhiêu sức đã giữ được tay Lục Cửu nhưng Lục Cửu đã dùng hết sức mà giãy, gân xanh cũng bạo trướng rồi mà chẳng mảy may thoát được. Lục Cửu rất muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình, nhất là bây giờ Khải Triết còn nhìn cậu ta đầy sát ý như đang chất vấn sao cậu ta còn ở đây. Đại thần 69 nghẹn họng trân trối nhân lúc Lục Tranh đang lườm Khải Triết mà trợn mắt nhìn đến tay mình đang bị Lục Tranh nắm tới trắng bệch, ý tứ rõ ràng: "Tôi cũng muốn đi lắm nhưng có đi được đâu".

Khải Triết tự động bỏ qua ánh lườm sắc lẻm của Lục Tranh mà phi mắt nhìn tới bàn tay đang nắm tay Lục Cửu. Lục Tranh tất nhiên không để ý hay không muốn hiểu ánh mắt mang đầy sự chất vấn kia.

Đúng lúc này ánh mắt của Lục Cửu khẽ đảo, nói rằng: "Anh, anh thả tay em ra trước đã rồi hai người nói chuyện gì thì nói"

Ý tứ rất rõ ràng, Lục Tranh nhìn gương mặt tươi cười hơi cứng nhắc của Lục Cửu. Tay Lục Tranh càng siết chặt hơn, Lục Cửu đau đến nhe răng lại còn nghe thêm một câu:

"Tay chảy máu thì để anh giữ lại cho, máu chảy ra thì phiền lắm"

Lục Cửu trợn trắng mắt, chảy máu cái gì mà chảy. Đại thần 69 đây là không hề bị thương, rõ chưa hả hả hả!!!

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !