Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 57



Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã hơn hai tháng trôi qua. Phương thức ở chung của Lục Tranh và Khải Triết ngày càng hòa hợp, dưới sự nhiệt tình vừa đủ của Khải Triết và mạng tinh tế không có cơn sóng nào, Lục Tranh đã gần như hoàn toàn quên người ở cùng mình là hôn phu, cậu coi hắn như một người bạn chung phòng.

Thời gian này hai người nói chuyện cũng nhiều hơn, chủ yếu là Khải Triết kể, Lục Tranh nghe. Lục Tranh không phải là không muốn kể nhưng cậu không có toàn vẹn ký ức của thân thể này, nếu phải kể chuyện thì nửa thật nửa tự bịa, vậy thì rất không thành thực. Bản thân Lục Tranh lại không thể kể chuyện mạt thế chính mình chỉ là một tang thi luôn đi kè kè bên cạnh tang thi vương được, mặc dù tỷ lệ Khải Triết tin tưởng hẳn không cao nhưng cậu không dám mạo hiểm.

- Lục Tranh, nếu tôi nói lúc nhỏ chúng ta từng quen biết nhau, cậu có tin không?

- Chuyện này,... anh cũng biết là tôi quên gần hết những gì xảy ra từ nhỏ tới giờ mà.

- Vậy... cậu có tin không?

- Tin chứ. Nếu anh đã đề ra như vậy hẳn là có gì đó để chứng minh lời nói.

- Cậu sẽ không cho là tôi bịa chuyện à?

- Nếu anh mà biết bịa chuyện thì đã chẳng âm trầm ít nói như thế. Để ý một chút liền thấy những chuyện trong thời gian này anh nói với tôi tuy diễn ra trong nhiều thời gian và hoàn cảnh khác nhau nhưng có một điểm chung, đó toàn là kể chuyện trước kia của anh.

- Đúng là tôi có bằng chứng lúc nhỏ chúng ta gặp mặt. Nhưng ấn tượng lúc đó của hai chúng ta cũng kém như lần gặp sau này của chúng ta vậy.

- Có sao?

Khải Triết chiếu ra một tấm ảnh lên tường đá. Bên trong là một phiên bản trẻ con của Lục Tranh đang hất cằm vênh mặt chống nạnh, một tay còn cầm vòi nước.

- Nhớ năm đó cậu khiến tôi tức đỏ mắt.

- Nhớ không lầm thì hình như năm ấy tôi còn chưa có dị năng. Anh lại kϊƈɦ phát dị năng rất sớm, là con của gia đình có truyền thống quân nhân, hẳn là từ nhỏ anh đã được huấn luyện thể năng và võ thuật, tuổi của anh cũng hơn tôi chín tuổi. Trình độ dị năng, văn hóa hay học thuật, cái gì cũng chênh lệch rất lớn, lý nào tôi lại có bản lĩnh khiến anh tức đỏ mắt?

Mặc dù khó tin nhưng chuyện lại thực sự xảy ra. Năm ấy Khải Triết mười ba tuổi kϊƈɦ phát dị năng nhưng chung quy cũng chỉ là mới kϊƈɦ phát, chỉ có thể tạo ra mấy ngọn lửa nhỏ xíu. Ông Khải đưa hắn đến Lục gia khoe khoang với chiến hữu là ông Lục một trận. Ông Lục cũng hết sức phối hợp mà khen hắn, dìm mấy thằng cháu mình trong đó có cả Lục Tranh đang mới bốn tuổi chỉ lo chăm sóc cây cối ngoài vườn.

Hai ông cụ không biết nói đến cái gì nhưng sau đó ba người đi ra ngoài xem đứa cháu duy nhất có ở Lục gia. Ông Lục chung quy muốn trêu tức cháu mình một chút bởi vì lúc ấy Lục Tranh nhỏ tuổi, chính chắn trước tuổi và rất ít khi tức giận mà mỗi khi tức giận cũng không khóc nháo ăn vạ mà lại có vẻ mặt phụng phịu đáng yêu hơn ngày thường.

Tiếp theo ông Khải bảo thằng cháu quý hóa của mình là Khải Triết đến làm quen với Lục Tranh.

Kết quả có được cuộc đối thoại như sau:

- Chào em! Anh là Khải Triết!

- ...

- Anh là dị năng giả hỏa hệ.

- ... chứng minh tôi coi.

Khải Triết lúc đó tâm tư đơn thuần, không để ý đến xưng hô rất xa cách của cậu, chỉ cho rằng Lục Tranh không tin tưởng người lạ nên thật sự trình diễn dị năng, phóng ra mấy ngọn lửa trêи tay. Mặt đầy đắc ý "Tin anh chưa" "thấy anh giỏi chưa"

Lục Tranh lúc ấy không tỏ vẻ gì là quá bất ngờ, câu nói của cậu sau đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của Khải Triết

- Anh có thể ra chỗ kia biểu diễn lại không? Tôi muốn ghi hình.

Hai ông cụ không thấy có cái gì lạ, chỉ cho rằng Lục Tranh thấy dị năng nên có sự hâm mộ mà thôi. Khải Triết một bộ đắc ý mà thật sự ra chỗ bụi hoa hồng kia biểu diễn lại.

Khi mới bắt đầu biểu diễn phóng dị năng thành ngọn lửa, Khải Triết cũng không thấy lạ, cũng không cảm thấy mình đứng ở giữa một mớ hoa hồng gai có cái gì quỷ dị. Hoa hồng có rất nhiều gai nhưng hắn nào để ý đến vì toàn bộ chúng đều đang nở hoa rất đẹp. Cũng không cho rằng Lục Tranh có thâm ý gì khác.

Lục Tranh quả thực mở camera quay phim ghi hình lại nhưng Khải Triết đang cười tươi như hoa phóng ra hai ngọn lửa thì Lục Tranh không nói không rằng âm thầm điều chỉnh lại vòi nước. Vòi nước này được thiết kế để dùng cho mọi hoạt động từ tưới cỏ diện rộng, tưới phun sương cho tới chế độ tia nước có áp lực mạnh để rửa xe. Bình thường các gia đình đều có hệ thống tưới cây tự động nhưng cũng không thiếu những người có sở thích tự mình chăm sóc cây nên loại vòi nước này vẫn được sản xuất và tồn tại đến ngày nay. Lục Tranh lại hay tưới cây nên công phu điều chỉnh cứ phải gọi xuất thần nhập hóa. Lúc ấy Lục Tranh điều chỉnh công suất nước lên cao nhất, cũng chỉnh chế độ tưới diện rộng. Sau đó giơ lên bất thình lình hướng đến Khải Triết.

Mấy ngọn lửa Khải Triết vừa tạo ra liền bị dập tắt ngay lập tức, cả người hắn bị tia nước bắn phá đến phải trốn đông trốn tây. Theo phản xạ đầu tiên lui về sau nhưng đằng sau là bụi hoa hồng gai, hoa hồng thì vừa to, vừa nhiều cánh lại rất rực rỡ đấy nhưng nó là biến dị thực vật, gai của nó cũng dài và cứng lắm. Khải Triết bị gai đâm cho cả người đều đau liền ôm đầu chạy, hắn chạy thì Lục Tranh cầm vòi nước hướng đến hắn.

Lục Tranh không có vừa cầm vòi nước vừa chạy đuổi hắn vì có lẽ tự biết chính mình tuổi nhỏ sức yếu đuổi không kịp và cũng biết Khải Triết không thể chạy xa. Sau bụi hoa hồng là hồ sen, chưa tới vài bước chân, một tiếng *tũm* Khải Triết đã ngâm người dưới hồ do lúc ấy chỉ lo chạy, không lo nhìn đường.

Rơi xuống nước, không thấy tia nước bắn lại, Khải Triết muốn mở miệng chất vấn thì nhận một ngụm nước bắn thẳng vào miệng, nước mang theo tốc độ chạy vào cả mũi và phổi khiến hắn không ngừng ho khan.

Té ra lúc Lục Tranh ngưng xịt nước lên Khải Triết, cậu đã nhanh chóng chạy đến, tay không quên cầm vòi nước nhanh chóng điều chỉnh thành chế độ tia nước áp lực không mạnh, phạm vi xịt nước cỡ nhỏ và tia nước lớn. Lúc ấy hai ông cụ vừa hồi thần tưởng Lục Tranh chạy lại kéo Khải Triết lên sau trò xịt nước nên không cản, ai ngờ Lục Tranh lại cố ý xịt nước vào mũi miệng Khải Triết.

Lục Tranh ra tay cũng có chừng mực, chỉ xịt vài giây liền nhanh chóng chuyển chế độ vòi xịt giống như lúc xịt ướt người Khải Triết lúc đầu rồi xịt lung tung lên hai ông cụ để ngăn chính mình bị bắt lại. Hai ông cụ theo phản xạ giơ tay che mặt, Lục Tranh đúng lúc đó vứt vòi xịt đang lung tung quay vòng vòng kèm theo tia nước xuống thảm cỏ, chính mình chạy lên phòng.

Chờ cho hai ông cụ đưa được Khải Triết lên bờ cũng như ép hết nước trong phổi hắn ra thì Lục Tranh đã chạy lên phòng từ đời nào.

Ngày ấy Khải Triết không chỉ ướt người, sặc nước và sém chết đuối mà còn sốt cao mấy ngày liên tục. Về sau liền có ác cảm với Lục Tranh, cũng tự mình xấu hổ khi bị một thằng nhóc bốn tuổi tính kế, hắn không muốn tới Lục gia và luôn dùng bài học ngày đó để thôi thúc chính mình phải mạnh hơn. Hắn luôn cho rằng mạnh hơn và giỏi hơn sẽ không ăn mệt từ một đứa trẻ kém mình tận chín tuổi như thế.

Mãi về sau, có quá nhiều chuyện xảy ra, Khải Triết đã quên đi cái động lực khiến mình không ngừng cố gắng này. Chỉ gần đây, hắn luôn cố nhớ một chút chuyện ngày xưa của mình để kể với cậu nên vô thức nhớ ra.

Khải Triết trong khoảng thời gian nhập viện, ra viện và đi học trở lại, Lục Tranh luôn cố thủ trong phòng, sống chết không chịu ra vì biết chắc chắn một khi mình ra thì sẽ bị phạt. Cũng không biết tại sao Lục Tranh có thể kiên trì hơn ba tuần trong điều kiện không có thức ăn nước uống, cửa luôn không dễ phá. Mọi người cũng có ý phá cửa nhưng mỗi lần đánh vào lại như đánh vào đá, không gì lay chuyển được. (*)

Ông cụ từng tức giận mà cho rằng Lục Tranh cố thủ như vậy cũng sẽ ra. Ngày thứ hai vẫn giữ thái độ ác liệt mặc kệ cháu mình bên trong có đói khát hay không, tự nhủ coi như là phạt cho nó nhớ. Vậy nhưng đến gần một tuần cửa cũng không mở, ông cũng có lo lắng. Mỗi khi gọi cửa vẫn nghe thấy tiếng thì ông và người trong nhà mới ít lo lắng.

Ông cũng từng xuống nước chỉ cần cậu mở cửa ra thì đảm bảo không trách mắng nhưng thái độ của Lục Tranh còn ác liệt hơn, một mực cho rằng một khi mình ra thì sẽ bị đánh bị phạt.

Sau ba tuần, ông cụ cũng không còn tâm trạng trách mắng nữa mà chỉ còn lo lắng.

Ngày mà Lục Tranh chịu mở cửa ra ngoài thì đã gầy đi một vòng. Lúc ấy Khải Triết đã ra viện hai tuần, không hề có một chút ý định gì đến Lục gia mà Lục Tranh vừa ra khỏi phòng tựa như biến thành người khác. Giống như càng trưởng thành trước tuổi, Lục Tranh cực kì trầm lặng, ít nói cười hơn, không hề dễ dụ hống như trước mà cũng không cần phải dụ hống vì cậu rất tự giác. Cậu cũng không dễ xúc động tức giận này nọ hay vui mừng như trước, hoàn toàn bàng quang giống như mình chỉ là người ngoài. Người nhà cũng không nhắc lại chuyện này, cho dù khó hiểu tại sao Lục Tranh có thể cố thủ lâu như vậy, cũng khó hiểu như lý do cánh cửa trong phòng cậu tại sao lại khó phá như thế rồi bâng quơ nhắc vài câu nhưng cậu lại chẳng để ý, hoặc là lơ đẹp nên mọi người cũng không nhắc lại, về sau liền quên luôn.

- Này, nếu vậy sao anh lại có tấm hình kia?

- Ông cụ gửi cho tôi. Nghe nói sau này cậu ra ngoài không lâu thì ông cụ đến, cậu gặp ông ấy thì trưng ra bộ dạng đó nên ông thuận tay chụp lại gửi cho tôi. Cậu còn nhớ lần tôi vẽ phác họa ông Lục chứ? Ông cụ tôi gửi cho tôi một bức ảnh của ông cụ, tôi tiện tay tải tất cả về thì phát hiện bức ảnh này, sau ông cụ kể chuyện cho tôi.

Nói vậy thì hẳn là cậu cũng có đoạn ghi hình kia của Khải Triết. Lục Tranh mở màn hình giả lập ra rồi vào tệp video tự quay của nguyên chủ tìm tìm tìm, cuối cùng cũng tìm ra một video ngắn nhất và cũng không có tên.

Cậu bật video lên, chiếu lên tường đá cho cả hai cùng xem. Chuyện xảy ra không khác Khải Triết kể mà còn sống động hơn nhiều. Bộ dạng Khải Triết lúc nhỏ sao mà đáng ghét vậy chứ, cậu là nguyên chủ thì cậu cũng muốn bắt nạt hắn một phen. Lớn lên trông đứng đắn nghiêm nghị cỡ nào, nhỏ thì trông kiệt ngạo bất tuân như thế đó, cái điệu cười kia, đúng là không yêu thương nổi, sao mà nhìn nó vừa kiêu ngạo vừa gợi cho người ta cảm xúc muốn bắt nạt, chẳng trách ngày xưa nguyên chủ ngứa mắt hắn.

Nghe tiếng cười khẽ, Lục Tranh quay lại liền thấy dáng vẻ khi cười của Khải Triết. Nhanh tay chụp lại một tấm, sau đó tắt đoạn video đã trình chiếu xong, cậu gửi qua cho Khải Triết một bản sao kèm thêm tấm ảnh vừa chụp.

Khải Triết càng là cười tươi, ý nghĩ "em ấy chụp ảnh mình kìa" cứ chạy vòng vòng quanh đầu như kim đồng đồ được hắn động cơ.

Lục Tranh bỗng nhào lên, xô ngã hắn, hai tay nhéo hai bên má của Khải Triết nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc nhỏ thì kiệt ngạo bất tuân, càng cười càng thấy gợi đòn. Lớn lên có gương mặt nghiêm túc thì cười lên sao mà giống lưu manh thế không biết. Đúng là không thể ngưng chọc người ta bắt nạt mà"

Đáng giận hơn là khi cười nhìn hắn rất giống lưu manh nhưng không làm người ta ghét mà khiến người ta tình nguyện bị lưu manh thế mới chết. Không lẽ mị lực của Khải Triết lại là cái điệu cười lưu manh ít ai thấy kia.

Lục Tranh hoàn toàn quên khi chính mình bày tỏ ra cảm xúc ghen tỵ hận và tức giận cũng là lúc mị lực của cậu tăng lên cao nhất.

Khải Triết đang vui nào chịu thua, chính mình vươn tay ra nhéo mặt cậu. Một lúc sau đã lăn thành một đoàn.

Về ngoại hình, hai người có chiều cao chênh nhau không nhiều, Lục Tranh thấp hơn Khải Triết 4cm. Cậu lại là kiểu gầy gầy dong dỏng cao đúng chuẩn trạch nam lười vận động, còn Khải Triết thì véo chỗ nào cũng thấy thịt, sờ chỗ nào cũng thấy cơ bắp. Những chuyện đó cũng liên quan gì đến thể chất cho lắm vì cả hai người đều thể lực cấp S nên đánh nhau thì không ai nhường ai nổi. Lục Tranh cũng không biết chuyện thể lực của mình đạt bao nhiêu nhưng lần tham gia vào hàng ngũ người tình nguyện thì có phải làm kiểm tra nhanh nên mới biết.

Khải Triết được huấn luyện từ nhỏ, Lục Tranh là có kinh nghiệm hơn trăm năm giành sự sống sau đó là thời gian ngắn luyện quyền với đám thanh niên Khiết gia. Nếu là thật sự đánh nhau, không tính dị năng và tinh thần lực thì Khải Triết cũng không phải đối thủ của Lục Tranh bởi Khải Triết sẽ có chừng mực và giới hạn, Lục Tranh cũng sẽ có chừng mực và giới hạn nhưng chừng mực và giới hạn của Lục Tranh khác chừng mực và giới hạn của Khải Triết.

---

*chuyện tại sao Lục Tranh lúc nhỏ khôn như thế, lý do cậu trụ được ba tuần không cơm nước và vấn đề liên quan đến cánh cửa mình sẽ giải thích sau nhé.

Có ai thấy chương này dài không?

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !