Tiếng bước chân chỉnh tề nhẹ nhàng mà chậm chạp, một trước một sau, là tiếng bước chân của hai nữ tử. Âu Dương Vũ suy nghĩ một chút, vẫn đứng bên cạnh giếng không nhúc nhích.
Một lát sau, một tiếng kinh hô trầm trầm và bối rối truyền đến. Âu Dương Vũ vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của hai nữ nhân. Đi ở trước là một trung niên phụ nhân chừng ba mươi tuổi, toàn thân dùng vải rách che kín. Đi theo sau đó là một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi có vóc người gầy yếu, da vàng xỉn, đôi mắt vừa đen vừa to. Tiếng kinh hô vừa rồi chính là của cô bé thốt lên.
Lúc này, cô bé đang gắt gao che miệng, mở to mắt nhìn Âu Dương Vũ. Cô bé vốn đang kinh hoàng, bắt gặp gương mặt tuấn tú tái nhợt của Âu Dương Vũ, còn có mái tóc dài kia, vẻ kinh hoàng dần biến mất.
Bộ dạng hiện tại của Âu Dương Vũ nhìn trông rất vô hại. Hai nữ nhân cùng nàng đôi mắt to trừng đôi mắt ti hí nhìn nhau, liền hoàn toàn buông xuống tâm phòng bị. Thấy hai người tiến lên, Âu Dương Vũ vội vàng vỗ tay phải lên ngực, giọng thấp mà thanh thúy nói: "Thật xin lỗi, ta thật sự là quá khát nên mới uống nước."
Nữ nhân trung niên bước nhanh lại gần, cách Âu Dương Vũ chỉ có năm thước mới dừng lại. Nữ nhân trung niên nhìn Âu Dương Vũ từ trên xuống dưới, thấy nàng mặc một bộ quần áo mặc dù tinh sảo nhưng lại ố bẩn không chịu nỗi, hơn nữa trang phục nhàu nát vô cùng chật vật.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Âu Dương Vũ đầy vẻ bất lực, nữ nhân kia không khỏi mềm lòng, thấp giọng nói: "Thiếu niên, ngươi nhất định là hài tử của một gia đình tốt. Có phải là đói bụng hay không, ta chuẩn bị cho ngươi chút gì ăn được để ngươi về nhà."
Thanh âm của người này trầm thấp lại lộ ra một chút mệt mỏi, nhưng lại có một loại ấm áp không nói ra lời. Âu Dương Vũ từ lúc đi tới thế giới này vẫn luôn thấp thỏm lo âu như chim sợ ná, nào có nhận được sự dịu dàng nào như thể, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Ánh mắt nhanh chóng đỏ lên, nhưng nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Có phải là ta đã quấy rầy đại thẩm không?"
"Sẽ không, hài tử, vào đi." Giọng nói của nữ nhân trung niên ôn nhu trả lời, Âu Dương Vũ khẽ dạ. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì bỗng bắt được cô bé kia vẫn đang tò mò nhìn mình không dứt.
Cô bé thật sứ quá gầy, càng nổi bật lên đôi mắt lớn. Tiểu cô nương này bây giờ đang tò mò đánh giá Âu Dương Vũ, vừa muốn tiếp cận nhưng lại sợ hãi điều gì đó liền lùi lại mấy bước.
Thạch ốc rất đơn sơ, chỉ có một gian phòng, đối diện đại môn là một chiếc bếp lớn, trong góc là một chiếc giường đá, trên giường là cỏ cùng da thú rách nát làm thành chăn.
Ngay cả cái ghế cũng không có, Âu Dương Vũ không thể làm gì khác hơn là cùng tiểu cô nương kia đứng ở cửa. Quay đầu lại thấy nữ nhân trung niên kia lấy ra một ít gạo còn lẫn lộn rất nhiều trấu, cùng một chút rau quả không biết tên chuẩn bị nấu cơm, Âu Dương Vũ cảm thấy đau xót trong lòng.
Lúc này, nàng đã không có tâm tư đi để ý tới tiểu cô nương vẫn đang quan sát mà không dám lại gần nàng nữa, nàng đang đắm chìm trong những suy nghĩ lung tung.
Ta có rất nhiều kiến thức mà thế giới này không có. Nhưng ta phải thông qua biện pháp gì để mình có thể vừa kín đáo mà vừa có thể sử dụng những kiến thức này?
Lắc đầu, nàng bỗng niên cảm giác được, người của thế giới này hầu hết đều cố chấp mà tự tin, lúc trước nếu không khiến Na Tư hoài nghi thì có lẽ đã mượn được lưc lượng của hắn để tìm được một biện pháp sống yên phận rồi. Nhưng hiện tại thì cách này không thể làm được.
Từ lúc nàng xuyên qua đến đây vậy mà đã tầm một tháng rồi! Nhưng trong một tháng này nàng như bị lạc bước trong một bầy chó sói, cả ngày đều hoảng sợ không chịu nổi. Đây cũng không phải là biện pháp a.
Không được, không thể cứ để như vậy được.
"Thiếu niên, ăn chút gì chứ." Nữ nhân trung niên bưng tới một chiếc bát đá chứa đồ gì đó đen sì, Âu Dương Vũ vội vàng đưa hai tay ra đón lấy. Vừa ngửi, một mùi cỏ dại nồng hậu xông lên, Âu Dương Vũ không quen hương vị này, có chút ăn không trôi.
Nàng vừa quay đầu nhìn lại, thấy nữ nhân trung niên kia đang đi tới vườn rau làm việc. Nội tâm nàng vừa động, nhớ tới phủ đệ vừa rồi, hẳn là một căn hộ của một người quyền quý nào a.
"A mỗ [1], nơi này là chỗ ở của vị đại qua nào a?"
[1] mỗ: bảo mẫu, vú em, nhũ mẫu, tiếng em rể/đàn bà gọi chị dâu.
Nữ nhân trung niên cẩn thận nhổ bỏ cỏ dại ở vườn rau, đáp lại: "Là của Nhị vương tử."
Nhị vương tử? Nhớ tới Na Tư là Tam vương Tử, nói như vậy thì nơi này là nhà của ca ca hắn?
Âu Dương Vũ gian nam nuốt một ngụm đồ ăn xuống, cố nén cảm giác muốn nôn mửa, nói: "A mỗ, ta là từ thành Duyên Bình tới đây, cha me của ta đã sớm không còn."
"Hài tử đáng thương."
"A mỗ, Nhị vương tử là người tốt sao? Cũng không biết nơi này có cần người làm công không?"
Nữ nhân trung niên thấp giọng nói: "Tốt, Nhị vương tư là một người tốt hiếm thấy. Oa nhi, ngươi mới tới Á Tố quốc, không biết tình huống của nơi này. Bệ hạ có năm nhi tử, Nhị vương tử là người thiện lương nhất trong đó, hắn nha, chính là quá thiện lương nên luôn bị bệ hạ trách mắng. Người nghèo giống như mẹ con chúng ta cũng là được hắn thương xót mà giúp đỡ. Phụ nữ ở trong vương phủ thì phụ trách việc giặt quần áo, chuẩn bị một chút món ăn đơn giản, cuối cùng cũng có thể nuôi dạy A Niếp thành người a."
Vương tử thiện lương nhất? Cũng bởi vì thiện lương nên bị trách mắng? Nói như vậy, Nhị vương tử này ở thế giới này cũng là ngoại tộc rồi. Chẳng qua là không biết, Nhị vương tử này bản tính là thiện lương thật sư hay là bày ra bộ mặt này?
"A mỗ, ta lúc trước nghe được Tam vương tử điện hạ là nhi tử được bệ hạ yêu thích nhất. Nhị vương tử điện hạ cùng đệ đệ người hẳn là quan hệ tốt lắm?"
Nữ nhân trung niên thấy Âu Dương Vũ đã lâu mà vẫn không ăn đồ ăn trong chén, cho là nàng bị nghẹn, liền đi tới trong phòng rót cho nàng một chén nước giếng, nói: "Nghe nói cũng không tốt. Bất quá ta cũng không rõ ràng lắm. Hài tử a, ngươi hiện tại là một người rủi ro, nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là đã từng được nuôi dạy rất tốt. Ta sẽ giúp ngươi đi hỏi thăm một chút xem trong vương phủ có cần người hay không, nếu ngươi vào được phủ của Nhị vương phủ thì cũng coi như là một tin tốt rồi."
Âu Dương Vũ gật đầu, nhận lấy chén nước rồi uống một hơi cạn sạch. Quay đầu lại thấy cô bé đang nhìn chén đồ ăn của mình nuốt nước miếng, nàng vội vàng thừa dịp nữ nhân trung niên không chú ý liền cầm chén đưa cho cô bé.
Hướng cô bé làm một cái mặt quỷ, Âu Dương Vũ thấp giọng hỏi: "Muội, cùng ca chơi một trò chơi nhé. Ngươi lặng lẽ ăn chén cơm này không để cho a mỗ của ngươi phát hiện, ngươi có thể làm được hay không?"
Cô bé trừng to mắt nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ chép miệng, cố ý nói: "A, ta biết ngươi không dám."
Hừ một tiếng, cô bé đoạt lấy cái chén trong tay Âu Dương Vũ, quay lưng lại thật nhanh, bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Chỉ hai ba ngụm, trong chén đã sạch sẽ. Âu Dương Vũ hướng nàng làm một cái thủ thế khen ngợi, vội vàng cầm chén đi vào trong nhà. Vừa mới đặt chân bỗng nhiên nghe được từ phía đối diện truyền đến một trận tiếng bước chân. Tiếng bước chân kia hùng hậu mà có lực, hiển nhiên là tiếng bước chân của nam nhân. Âu Dương Vũ bật dậy ngay lập tức, nữ nhân trung niên nói: "Là Nhị vương tử mang khách nhân tới hoa viên du ngoạn."
Nghe vậy, hai mắt Âu Dương Vũ sáng ngời.
P/S: tạm nghỉ tết một thời gian :haha: