Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 87: Tuyệt Thế Mỹ Nhân Nhan





Dịch+biên: Zasw
Chưởng phong của Liễu phô thiên cái địa mà ập đến, ngay tại thời điểm nó đánh úp về phía Hi Thú, chưởng phong kia bỗng nhiên tản ra!
Vốn là chưởng phong bao quanh dầy đặc, ngay trong nháy mắt khi nó đến gần Hi Thú, toàn bộ bỗng nhiên tản ra, biến thành từng sợi gió. Mà trong từng sợi gió còn lẫn vào từng đạo tia chớp màu trắng!
Những sợi sợi tia chớp kia lẫn vào trong gió không ngừng chớp động, không ngừng phun ra nuốt vào, nhưng lại không phát ra âm thanh “Lách tách” nào.
Trong bầu trời đêm hắc ám, tiếng gió gào thét, những tia chớp như những tiểu ngân long ở trên không trung bay múa. Bất quá chỉ trong chốc lát, Hi Thú cùng Âu Dương Vũ ở giữa không trung liền bị chưởng phong bao quanh, khiến ọi người chỉ thấy một mảnh mờ mờ là bầu trời bao la cùng cuồng phong bạo quyển.
Một chưởng này của Liễu tung ra vào thời cơ thực sự là quá xảo diệu. Chân thân của Hi Thú hiện ra trong tầm mắt mọi người bất quá chỉ có ba giây thời gian. Ngắn ngủi ba giây, Hi Thú nghĩ rằng mọi người có cường thịnh hơn nữa thì cũng không kịp xuất thủ. Nào biết đâu rằng, Liễu tựa như đã biết khi nào thì Hi Thú sẽ phá kết giới lao ra, liền sớm đã chuẩn bị tập kích hắn rồi.

Thấy Liễu chỉ một chưởng là khiến cho thân hình của Hi thú vừa chợt hiện đã bị đình trệ ở giữa không trung, Bì ở bên cạnh hét lớn một tiếng: “Hảo”. Hắn và Thiên rất ăn ý, đồng thời vung tay lên, nhất thời, hai đạo ánh sáng lam sắc tựa như mặt trời chiếu sáng cả bầu trời, đồng thời quét sạch sự mờ mờ Liễu tạo ra lúc xuất thủ, đem Hi Thú ở giữa không trung cùng với cỏ cây trên mặt đất chiếu sáng rõ ràng rành mạch.
Bì cùng Thiên xuất thủ cũng không khiến Liễu vui mừng lắm. Hai mắt Liễu trầm xuống, bỗng dưng song chưởng hướng xuống mặt đất nhấn một cái, dĩ nhiên là chuẩn bị thu hồi chưởng phong.
Đúng lúc này, bỗng nhiên “Tư~~” một tiếng, là tiếng vải bị xé rách vang lên thanh thúy trong màn đêm.
Thanh âm kia rất thanh thúy, dễ nghe. Trong nháy mắt, trường bào bao ở trên người Âu Dương Vũ bị kình lực của mọi người đấu sức xoắn chung một chỗ với chưởng phong xé thành từng mảnh nhỏ!
Thời gian như ngừng trôi!
Tất cả mọi người đều cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một đạo ánh sáng hoa mỹ di động ở phía chân trời.
Giữa không trung, từng sợi tóc đen nhánh ở trong bầu trời đêm phất phơ. Mái tóc kia phất phơ rơi về phía mặt đất, một khuôn mặt tuyệt mỹ tuyệt trần, ngoài thế gian này có thể tưởng tượng ra hiện lên ở giữa không trung.
Đây là một gương mặt khó có thể dùng bất kỳ tiếng nói gì để hình dung, da thịt mềm mại trắng nõn, trơn như ngọc, bóng như nước, mềm mại phảng phất như vừa bấm một cái liền trào ra nước. Không, không, hình dung như vậy còn xa xa không đủ.
Bên trong da thịt kia còn lộ ra một mùi thơm nhàn nhạt, xen lẫn vào trong không khí, nhẹ nhàng mà sâu lắng, chỗ nào cũng có.
Còn có đôi mắt kia, đây là một đôi mắt không cách nào có thể tưởng tượng ra, nó phảng phất như là bầu trời đêm vô biên vô hạn, chớp chớp động động tựa như những vì sao rực rỡ trong truyền thuyết thần bí, lại phảng phất như hồ nước mùa xuân được bao phủ trong ánh nắng ban mai, vô cùng trong suốt, ở trong sự trong suốt lại mang theo một loại cảm giác mờ ảo xa xôi làm cho ngươi đau lòng không thôi.
Nhưng là, một đôi mắt thần bí như vậy, nó tựa như nước mùa xuân, hợp với đôi môi kiều diễm đỏ mọng kia lại càng tăng thêm phần mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy một loại dụ hoặc, một loại làm cho người ta đau lòng, khát vọng, hận không được hung hăng đoạt lấy để giày xéo.
Bởi vì loại hấp dẫn này, mọi người chỉ nhìn một cái liền bị định trụ rồi, cũng không thể động đậy được nữa.

Sau khi bào phục trên người Âu Dương Vũ bị xé rách, Hi Thú ở giữa không trung cũng không nhận thấy mọi người đều trở nên si ngốc. Hắn lập tức cảm giác được áp lực trên người buông lỏng, tựa hồ đối thủ của hắn trong chốc lát đều quên công kích tiếp.
Cao thủ tương tranh chỉ trong chốc lát. Chính là trong chốc lát buông lỏng này khiến cho Hi Thú mừng rỡ. Hắn mấp máy miệng, quát lên “Yêu~~” một tiếng huýt gió, tiếng huýt gió vừa ra, cả người hắn liền đột nhiên biến mất giữa không trung.
Người ở giữa không trung đột nhiên biến mất, bầu trời đêm lại quay về cảnh cũ tựa như từ đầu tới giờ cũng chưa từng có người nào xuất hiện qua. Theo sự biến mất của hắn, mỹ nhân tuyệt diễm thần bí xa xôi như bầu trời đêm, lại vô cùng yêu dã khiến cho khát vọng tròng lòng người ta phải dâng trào cũng biến mất.
Trong mắt mọi người, ánh sáng đột nhiên biến mất, sau khi sửng sốt liền sinh ra vô cùng tức giận.
Bì nhanh chóng quay đầu lại, căm tức nhìn Liễu, vội vàng quát lên: “Liễu đại nhân, ngươi vì sao nửa đường liền thu chưởng?” Thanh âm của hắn vừa vội vừa nhanh, vẻ mặt tức giận, tình cảnh này làm cho Liễu vốn đang tâm tình không tốt cười lạnh: “Bì đại nhân không phải là vẫn nói rằng chẳng qua là nhìn xem náo nhiệt sao? Một người xem náo nhiệt tại sao còn tức giận nhiều như thế?”
Bì không khỏi cứng họng!
Liễu nhìn Bì một cái, đồng thời nhìn về phía Thiên. Trong bóng đêm, kẻ này luôn luôn lãnh tỉnh lạnh lùng, tựa như thế ngoại cao nhân, giờ phút này Thiên đang cau mày, ngẩng đầu nhìn về chân trời nơi Âu Dương Vũ biến mất. Hắn ngắm nhìn bầu trời, trong ánh mắt không cách nào che dấu vẻ khát vọng cùng động tâm. Liễu nặng nề hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Xem ra, hai vị đại nhân đã bị yêu nữ làm ê đảo rồi.”
Lúc này, sắc mặt Liễu rất âm trầm, hai mắt hiện lên vẻ lo lắng, mặc dù hắn vẫn biết Âu Dương Vũ rất đẹp, đã ngoài ý nghĩ của bất luận kẻ nào, nam nhân trên cõi đời này cũng vì nàng mà si mê, vậy là bình thường. Nhưng, khi Liễu thấy Thiên cùng Bì vốn là nhân vật không để nữ sắc trong lòng mà cũng có biểu hiện như vậy, tim của Liễu trong nháy mắt trở nên bối rối, bất an, đằng đằng sát khí.
Mạnh mẽ đem tâm tình này đè ép xuống, Liễu vung tay lên, trầm giọng quát: “Cùng trở về thôi.”
Ba mươi ba thuộc hạ còn đang đắm chìm trong sắc đẹp không gì sánh nổi của yêu nữ, nghe được chủ tử quát lên, tất cả không khỏi đồng thời rùng mình. Những tiếng đồng ý không đồng nhất vang lên hỗn loạn, hai mắt Liễu tựa như tia chớp xẹt qua mặt của bọn họ.
Ánh mắt băng hàn như thế này làm ọi người vẫn còn đang mơ hồ đồng thời cả kinh, bọn họ đồng loạt cúi đầu xuống, không dám nhìn vào hai mắt Liễu.
Hai mắt Liễu lạnh lùng xẹt qua Bì cùng Thiên xong rồi chuyển đến trên người thuộc hạ của mình. Liễu âm u quát lên: “Chuyện tối nay, người nào cũng không được phép nói ra nửa câu. Đã nghe chưa?”

Những thuộc hạ này cũng biết Liễu tường tận, giờ khắc này, cũng từ trong câu nói đơn giản này mà nghe được sát khí. Trong nháy mắt, mọi người cúi đầu thấp hơn, đồng thời đáp: “Rõ.”
Liễu gật đầu, nói: “Hiểu được là tốt rồi, tất cả giải tán đi.”
“Vâng.”
Đưa mắt nhìn ba mươi ba thuộc hạ đầu nhập vào trong bóng tối, Liễu từ từ xoay đầu lại, nhìn về phía Thiên cùng Bì.
Bốn mắt nhìn nhau, Bì ha cười một tiếng, tay phải hắn vỗ mạnh trước ngực, cười nói: “Yêu nữ đã được chứng kiến rồi, chúng ta cũng nên đi, Ẩn Tôn đại nhân, Bì cáo từ.”
Dứt lời, hắn tung người nhảy lên, liền biến mất ở trong bóng tối.
Vẫn giương mắt nhìn bầu trời từ lúc nãy, Thiên từ từ cúi đầu xuống cùng Liễu nhìn nhau. Trong bầu trời đêm, thân ảnh màu trắng của hắn không gió mà bay, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ánh sáng lóng lánh.
Nhìn Liễu, Thiên cúi đầu thở dài một tiếng: “Từ nay về sau, sợ là giết chóc không ngừng, phong ba nổi lên bốn phía a.” Thanh âm của hắn vang vọng rất lâu ở trong bầu trời đêm.
Thiên dùng giọng nói như niệm chú nói ra những lời này xong, liền xoay người, thản nhiên đi về phía xa xa. Thân ảnh màu trắng của hắn biến mất thật lâu sau đó, bên tai Liễu phảng phất còn đang quanh quẩn theo những lời hắn nói: từ nay về sau, sợ là giết chóc không ngừng, phong ba nổi lên bốn phía a.