Dessaro Nhân Ngư

Chương 51: Chương 51




“Dessaro… Dessaro!”
Agaras gào thét gọi tên tôi, thanh âm cuồn cuộn từng đợt như sấm sét, nơi hắn đi qua giống như vừa đụng phải lốc xoáy, ngay cả lá cây bên cạnh tôi cũng sàn sạt lay động.

Có lẽ là bởi vì nhận ra gầm rú chỉ khiến tôi bị dọa chạy, hắn đột nhiên an tĩnh lại, ngẩng cái cổ thon dài hữu lực kia lên, ánh mắt hẹp dài nheo lại, giống như đang cẩn thận hít ngửi từng mùi hương hỗn độn trong gió, muốn phân biệt ra phương hướng của tôi.
Tôi cực kỳ khẩn trương ẩn núp trong bóng râm, chỉ hận không thể vùi cả thân mình xuống dưới bùn.

Tôi không thể xác định được liệu hắn có ngửi được mùi của tôi không, có lẽ, đó chỉ là vấn đề thời gian.

Tôi hi vọng vận khí của tôi tốt một chút.

Vừa nhìn là biết Agaras đang phẫn nộ đến thế nào, có lẽ hắn chỉ vừa đi ra ngoài kiếm ăn, hoặc chỉ vừa đi vào trong biển giải quyết vấn đề gì đó, trở về liền phát hiện tôi đã bỏ trốn, hơn nữa còn đóng gói đồ đạc của hắn theo! Nếu bị hắn bắt được, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn sẽ trừng phạt tôi như thế nào.

Tôi tuyệt đối không thể tiếp tục để xảy ra bất cứ tiếp xúc thân thể nào với hắn nữa!
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy dưới mắt cá chân hơi đau đớn, cúi đầu nhìn xuống – ông trời của tôi, ba con đỉa thật dài đang có ý đồ chui vào trong bắp chân của tôi, một con trong đó đã tiến được non nửa cái đầu, đau đớn thấu xương giống như bị dùi đục vậy.

Tôi thật sự muốn lập tức nhảy lên hất cái thứ quỷ quái ghê tởm này ra, thế nhưng lý trí và kinh nghiệm lại ngăn tôi lại.

Nếu hiện giờ tôi nhúc nhích một chút, cho dù chỉ là động tác nhỏ bé không đáng kể, Agaras cũng sẽ nhận ra, hơn nữa con đỉa cần dùng đến biện pháp đặc thù mới có thể đuổi đi, cho dù hiện tại tôi nhảy lên cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
Tôi che miệng mũi, chịu đựng đau đớn không nhúc nhích, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Agaras cách đó không xa.

Hắn quay đầu ngửi gió biển, dường như không phân biệt được ra mùi của tôi, lồng ngực cứng như đá kịch liệt phập phồng vì kích động, đột nhiên cong lưng lên, cái đuôi thật dài như dòng điện nhanh chóng quật lên một cái cây, chỉ thoáng chốc đã chém đứt lìa ngang thân nó, vây đuôi sắc bén xẹt qua giữa không trung phát ra tiếng xé gió khiến người ta sợ hãi, gần như ngay sát đỉnh đầu đang chui thật sâu vào bùn đất của tôi, làm tôi sợ đến rùng mình.
Ông trời phù hộ hắn đừng phát hiện ra tôi! Tôi chôn mặt trên cánh tay, cố gắng kìm nén hơi thở đang run rẩy của tôi.


Trong không khí lại truyền đến tiếng kêu khàn khàn trầm thấp của Agaras –
“Dessaro, You can not leave me! You will change… You will need me!” [Em không thể rời đi, em sẽ biến đổi… Em cần tôi!”
Cơ thịt cả người tôi căng ra càng chặt.

Cảm giác đau đớn khi con đỉa tiến vào da thịt mạnh mẽ chọc vào thần kinh của tôi, khiến cẳng chân tôi run rẩy.

Tôi cắn một phát vào cánh tay, vẫn kiên trì không nhúc nhích, mồ hôi đổ như mưa.
Một phút, hai phút, ba phút…
Tôi thầm đếm ở trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy như bản thân lại trở về những năm tháng huấn luyện quân sự kia, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu dày vò, nằm rạp trên nền nhà bằng xi măng, mà Agaras chính là huấn luyện viên nghiêm khắc của tôi.

Thế nhưng cho dù có bị huấn luyện viên đáng ghét kia phát hiện tôi làm chuyện xấu thì nhiều nhất cũng chỉ quyền đấm cước đá vài phát là xong chuyện, còn bị Agaras phát hiện, có lẽ cả đời tôi cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn và hòn đảo nhân ngư này!
Có lẽ là lòng kiên trì của tôi có tác dụng, khi tôi đếm đến phút thứ mười, động tĩnh của Agaras đã dần dần đi xa.

Tôi không dám thả lỏng cảnh giác, lại đợi thêm một lát mới đứng lên, lập tức xem xét chỗ mắt cá nhân.

Này được lắm, ba con đỉa kia đã hút no máu của tôi rồi, cái bụng nửa trong suốt treo trên làn da của tôi, còn đang liều mạng chui vào bên trong!
Tôi vội vàng cởi quần đi tiểu, lấy tay đón lấy nước tiểu chùi lên trên cẳng chân.

Mặc dù làm như vậy có hơi bẩn, nhưng trước mắt không có biện pháp nào khác, muối phân chứa trong nước tiểu có thể kích thích con đỉa.

Trong nháy mắt tay của tôi tiếp xúc với mấy con đỉa hút máu này, chúng nó liền trở nên vặn vẹo giống như bị bỏng, chỉ thoáng chốc đã cuộn mình rơi xuống đất, bị tôi dùng neo sắt nghiền chết.

Xung quanh không biết còn có bao nhiêu con đỉa, bằng phán đoán của một nhà sinh vật học như tôi thì cả một vùng này đều là bùn lầy, tôi không thể tiếp tục ở lại đây.

Về tới bên cạnh cây đại thụ vừa rồi tôi chọn, tôi dùng neo sắt trèo lên, ngồi ở một nhánh cây tương đối cao lại chắc chắn, mở cái bọc ra, may mà bình rượu dùng để tiêu độc kia không bị vỡ nát.

Vặn mở nắp bình, tôi tưới nước rượu lên trên đùi, xoa xoa miệng vết thương bị con đỉa cắn ra, làm xử lý tiêu độc đơn giản, sau đó lấy vải băng lại.
Kỳ thật miệng vết thương nhỏ như vậy không cần thiết phải băng bó, chỉ là máu sẽ lan truyền mùi của tôi, khiến Agaras nhanh chóng tìm ra tung tích của tôi.

Cho nên cho dù trên người đầy bùn vô cùng khó chịu, tôi cũng không dám rửa sạch chúng đi.
Hiện tại tôi đã hoàn toàn chỉ còn một mình, cần phải dựa vào tri thức và năng lực của mình để sống sót.

Kinh nghiệm sinh tồn của tôi không phong phú giống như Lafare, thế nhưng cũng chẳng phải chỉ có lý luận suông, dù sao tôi cũng từng trải qua không ít lần đóng quân dã ngoại, còn có rất nhiều kiến thức sinh vật học, những thứ đó đều có thể phát huy công dụng cứu mạng.

Chỉ cần cẩn thận một chút, không chạm mặt với Agaras, trở lại trên thuyền cũng không phải là chuyện khó khăn.
Nghĩ như vậy, tôi cầm lấy cái kính viễn vọng cũ kỹ kia ra, duỗi cổ nhìn bốn phía trên biển, rất nhanh, tôi liền nhìn thấy một số điểm sáng lấp lóe đang tiến dần đến bờ biển phía tây, hình như là vài chiếc tàu, trên không trung còn có mấy cái máy bay trực thăng.

Tôi đầu tiên là kinh hãi, giữa vui mừng còn hỗn loạn thêm vài phần lo lắng, bởi vì tôi không thể xác định đó có phải là cứu viện mấy người Lafare tìm đến không, hay là người bên phía Sacalare, hoặc cả hai đều không phải.

Thế nhưng ít nhất, những chiếc thuyền đó chính là hi vọng lớn nhất có thể cứu vớt tôi.
Tôi quan sát một chút khoảng cách của chúng với bờ biển, muốn tới đảo nhân ngư còn cần ít nhất một ngày nữa.
Cần phải nhanh chóng liên lạc với mấy người Lafare.


Sau khi xảy ra xung đột với đám người Rhine… Không, bọn họ nhất định vẫn còn sống, thế nhưng tuyệt đối sẽ không ở lại tại chỗ nữa.

Lúc này bọn họ đang ở đâu?
Tôi quay đầu dò xét bốn phía quanh đảo, nhờ vào ưu thế vị trí, tôi lập tức phát hiện ra mấy đám lửa nho nhỏ trong ống kính, như ẩn như hiện ở mặt rừng phía tây bắc, cách tôi cũng không xa, ước chừng chỉ có 1 giờ đi bộ, chỉ là tôi không thể xác định những người đó rốt cuộc là đội ngũ của Sacalare hay là người của chúng tôi.

Trước khi xác định được thân phận của bọn họ, tôi không thể dễ dàng mạo hiểm như vậy, tôi cần phải mai phục ở một nơi bí mật gần đó, trước hết không để lộ mình ra.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi liền lập tức hành động, bò xuống khỏi cây, dưới sự chỉ dẫn của la bàn đi về phương hướng vừa rồi nhìn thấy trên cây.

Đi mất mấy chục phút, tôi liền phát hiện xung quanh xuất hiện khung cảnh đổ nát thê lương từng thấy lúc trước, hình như tôi lại về đến con đường dẫn tới di tích cổ của nhân ngư, điều này khiến tôi lập tức trở nên khẩn trương, suýt chút nữa đã muốn vắt chân chạy như điên, thế nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén xúc động của bản thân.
Nơi này im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì, hiển nhiên Agaras không ở đây.

Nhưng xác suất hắn xuất hiện ở đây quá lớn.

Tôi cảnh giác nhìn sang hồ nước nhân tạo hắn từng bơi, theo bản năng cúi người di chuyển theo một phương hướng khác, tôi định vòng qua phạm vi xuất hiện của thạch đàn, cho dù làm như vậy sẽ kéo dài lộ trình của tôi.
Ngay khi tôi bước qua hồ nước từ xa xa, một thứ mùi kích thích tố quen thuộc bỗng nhiên nhẹ nhàng bay đến, tôi vội vã che mũi, ý thức được đó là mùi Agaras lưu lại, tôi khẩn trương chạy vài bước, cũng không biết vì sao hai chân lại đột nhiên nhũn ra, thân thể nặng như rót chì, cả người lảo đảo, ngã quỵ xuống đất, ngất đi.
Không biết qua bao lâu, tôi bị khó chịu đến tỉnh lại.

Tôi cảm thấy cả người giống như một hồi bị thiêu đốt, một hồi lại ở trong hầm băng, khiến tôi hoàn toàn rơi vào hai tầng băng hỏa, trên người thấm đầy mồ hôi, lại lạnh đến phát run, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, giống như dòng điện nện khắp toàn thân.
Tôi mở mí mắt nặng nề, muốn đứng lên, nhưng khí lực cả người lại như bị rút cạn, ngã trở về mặt đất.
Đây là có chuyện gì?!
Tôi vô tri vô giác tự hỏi, phản ứng thân thể càng ngày càng kịch liệt khiến đại não trở nên hỗn loạn.

Khí lạnh quanh quẩn bên ngoài khiến tôi run rẩy, tôi ôm lấy thân thể mình, cả người nổi hết da gà.

Mà khí nóng phảng phất đã xâm nhập vào trong cơ thể tôi, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị hun thành hơi nước, giống như đất đai bị mặt trời đốt đến nứt ra.


Tôi không nhịn được lăn qua lộn lại trên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú.

Trời ơi, rốt cuộc cơ thể của tôi bị sao vậy, chẳng lẽ lần biến dị thứ hai đã bắt đầu? Không, chẳng lẽ khoảng cách giữa lần đầu tiên và lần thứ hai phát tác lại ngắn như vậy, chẳng lẽ một lát nữa tôi sẽ mọc ra vẩy cá và màng tay giống như lần trước? Chuyện này thật tồi tệ!
Chỉ có thể cứng rắn chịu đựng qua vậy, trước khi lần tiếp theo đến tôi cần phải trở về thuyền nhận chữa trị!
Tôi thống khổ nhắm mắt lại, đưa tay móc vào trong đất cố gắng kìm nén.

Dần dần, tôi bắt đầu miệng khô lưỡi khô, cổ họng nóng đến sắp bốc hơi, ngoại trừ khô hanh thiếu nước ra, tôi còn cảm thấy một loại khát vọng hoàn toàn khác biệt, hơn nữa ngày càng kịch liệt.

Dòng điện khiến người ta run rẩy chảy ra từ từng tế bào, tụ lại với nhau du tẩu quanh thân.
Không thể hình dung chính xác được loại cảm giác này, thật giống như vừa dùng một loại… thuốc kích tình nào đó, nó khiến khứu giác của tôi mẫn cảm đến cực hạn, mùi Agaras lưu lại trong không khí chợt nồng đậm gấp mấy lần, không gì ngăn cản tiến vào từng lỗ chân lông của tôi, khiến cả người tôi ngứa ngáy, trời đất đảo lộn, mồ hôi ướt đầm.

Tôi gắng sức nín thở, nhắm hai mắt lại, muốn khiến bản thân biến thành một vật cách ly khép kín kháng cự mọi phản ứng sinh lý, nhưng trong đầu tôi lại tràn ngập cảm giác khi bị Agaras xâm phạm, bị hắn chạm đến, tôi đang điên cuồng khát vọng tất cả những thứ này, còn mãnh liệt hơn bất cứ một lần lén lút ý dâm nào, bộ vị giữa hai đùi thậm chí còn co rút từng trận, giống như một cái miệng đầy ham muốn.
Tôi ý thức được bản thân đang phát tình giống như một loài động vật, không khỏi xấu hổ trở mình, chôn đầu trong bùn lầy muốn làm bản thân tỉnh táo lại.

Thế nhưng làm như vậy cũng phí công, ruột gan của tôi dường như cũng xoay chuyển theo động tác lật mình, bụng tôi run lên từng đợt, kích thích cảm giác đau đớn bứt rứt và trống rỗng khó có thể nói thành lời, loại cảm giác này giống như nếu không nhanh một chút lấy thứ gì đó đâm vào, bên trong sẽ dính lại với nhau vậy.
Bản năng thúc giục khiến tôi cởi bỏ dây lưng bên hông, cởi trần nửa thân trên, vói vào trong quần áo sờ sờ bộ vị bí ẩn giữa hai chân đang đau đớn không thôi, trong nháy mắt khi tôi chạm vào, hậu đình của tôi giống như một chú cá đói khát ngậm lấy ngón tay tôi, mút vào bên trong, nội bích phân bố ra chất nhầy căn bản không nên có, trơn ướt mà đậm sệt, chỉ nhẹ nhàng đụng tới liền run rẩy kịch liệt, khiến tôi như bị điện giật nhếch mông lên, lẩy bẩy cả người.
Ôi không, đáng chết!!! Cơ thể của tôi bị làm sao vậy?
Tôi rút ngón tay của mình ra, hung hăng cắn lên cánh tay, cuộn toàn thân lại chống cự loại xúc động sinh lý không bình thường này, thế nhưng tình dục mãnh liệt tràn ngập trong cơ thể lại vẫn bành trướng không ngừng dưới lớp da, tôi cảm thấy thân thể mình giống như đang trong thời kỳ trưởng thành nhanh chóng phát dục, cuối cùng sẽ trở thành một trái quả no đủ mà thành thục, chờ Agaras tới ngắt xuống.

Tôi đã chín.

Tôi thậm chí có cảm giác nếu hắn đến chậm một chút, cơ thể của tôi sẽ nổ bung ra.
Cơ thể của tôi đang điên cuồng khát cầu hắn đến, nhưng lý trí lại hoàn toàn không hi vọng vậy, ngay tại thời điểm tôi cào xé giãy giụa, tôi đột nhiên nghe thấy một trận động tĩnh, đó là tiếng vài người nói chuyện, đang đi về phía này.
Tôi thoáng chốc giật mạnh mình, cảm giác sợ hãi vì sắp bị người khác phát hiện ra bộ dáng chật vật không chịu nổi này khiến tôi bỗng nhiên có một chút khí lực, tôi nhảy dựng lên, lảo đảo bò đi ẩn mình dưới bóng một cây đại thụ..