Anh lại không biết từ đâu đến, áo sơ mi trắng trở nên dơ bẩn, khuôn mặt cũng dính bụi, nụ cười càng bẩn hơn. Trong mắt cô nụ cười đó khiến cô vô cớ buồn cười.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của anh không nói gì.
Anh đeo tai nghe của cô, bên trong không có âm thanh gì, anh hoang mang ơ một tiếng nhìn Triệu Kim Hạ, lời nói nghẹn trong cổ họng khô khan, hầu kết lăn lộn.
“Cô…”
“Qua bên kia.” Cô ngắt lời anh. Anh bị cô đẩy ra, gác một chân lên sô pha, ý tứ không cho anh ngồi.
Giang Trạm tháo ra tai nghe, đặt trên bàn trà: “Không cho tôi ngồi sao? Vậy tôi ngồi dưới đất.”
“Bẩn.” Cô nhìn vết bẩn trên quần áo anh, chiếc quần đen bẩn ghê gớm, bụi bặm dính lên đó rõ ràng.
Nghe vậy, Giang Trạm lập tức cách xa cô nhanh chóng lùi tới ban công, anh nhìn quần mình rồi nói với cô: “Vậy cô chờ chút nha, tôi về tắm rửa thay đồ lập tức sang ngay.” Vừa dứt lời, anh lập tức bỏ đi.
Tấm màn cửa bị gió đêm bên ngoài thổi tung bay.
Cô nhìn anh biến mất, không còn chút dấu vết. Thế giới này thật là kỳ quái, ác ma không giống ác ma, thực sự có chút thú vị. Cô quay sang lấy tai nghe trên bàn đeo lại lần nữa, bên trong không có âm nhạc, chẳng có gì cả, im lặng.
Cô xem tivi cong khóe môi.
Hơi hơi…
Hơi hơi vui vẻ.
Nhưng cảm giác này không tệ lắm.
Nếu mẹ biết bên cạnh cô có sự tồn tại của ác ma, không biết có phải đi dập đầu với tượng Phật không, thậm chí có khả năng còn muốn đi chùa xin xâm cầu bình an cho cô.
Cô ngồi trên sô pha chờ đợi, đợi đến khi một tiết mục mua sắm trôi qua anh vẫn chưa đến. Cô nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã sắp mười giờ, cũng sắp tới thời gian ngủ của cô rồi. Không có công việc, chất lượng giấc ngủ của cô thực ra cũng không tốt, vẫn phải xông tinh dầu mỗi ngày giúp dễ ngủ, thứ này là do Chu Xích Hòa tự học điều chế.
Cô cầm lấy cây gậy trên bàn kéo dài ra, chuẩn bị chống gậy đứng dậy đi về phòng ngủ. Anh mặc đồ ngủ đột nhiên chạy tới trước mặt cô, cô còn chưa đứng vững liền ngã ra sau —— anh sợ tới mức túm lấy cánh tay cô, một tay thuận thế giữ lấy eo cô.
Giữa nam nữ phải giữ khoảng cách.
Sau khi cô đứng vững anh lập tức buông tay ra, anh chắp tay sau lưng vuốt ve ngón tay lạnh lẽo. Anh cụp mắt hé miệng, muốn nói nhưng chẳng thể nào thốt ra được, cảm xúc của anh nằm trên cái tay ở phía sau.
Cô rất gầy, gầy đến nỗi giống như một tay anh có thể ôm cả thắt lưng cô. Nhưng cách lớp quần áo, nhiệt độ trên người cô giống như…giống như cái gì nhỉ? Anh không thể hình dung, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo của mình dường như cuối cùng tìm được một chỗ có thể sưởi ấm, rất thoải mái, nhưng…cũng rất khó chịu.
Anh vừa tắm xong là tới đây, tóc còn ướt, dúm tóc màu vàng kia hình như bắt đầu phai màu. Cô thật không hiểu phẩm vị của anh, nhuộm tóc chỉ nhuộm có một dúm? Là làm cho vui thôi sao?
Cô lùi về sau một bước, ngồi trở lại sô pha.
Tivi còn chưa tắt, tiết mục mua sắm từ giới thiệu đồ gia dụng trở thành món ăn. Giang Trạm và cô cùng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm tivi, xem người dẫn chương trình bên trong cầm cái xẻng lật đồ ăn tới lui trong nồi, không nói tới rau cải, chủ yếu là bên trong có thịt, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Hai mắt anh tỏa sáng, anh cũng không biết trong tivi còn có cái này? La Tư chỉ nói trang web mua sắm trên mạng mới có đồ ăn ngon từ khắp nơi trên cả nước, ngược lại không biết trên tivi còn có trò này.
Triệu Kim Hạ liếc mắt nhìn anh, cô nghiêng người dựa vào tay vịn sô pha, khẽ khàng hừ cười một tiếng.
Anh kề sát cô, ngửi được mùi thuốc trên người cô, cảm thấy so với mùi hương lúc trước thì càng gắt mũi hơn —— có mùi thuốc, có nghĩa là cô sẽ khỏe mạnh.
“Cô vừa cười gì đó?” Anh cứ cảm thấy Triệu Kim Hạ không có việc gì mà cười là đang châm chọc anh.
Cô cầm điều khiển nghiêng đầu, giơ cánh tay chống đầu, cô nhìn anh hỏi: “Muốn ăn không?”
Giang Trạm chớp mắt.
Tóc anh ướt trông rất mềm mại. Cô nhớ hồi bé từng nuôi một con thú cưng là chú chó lông vàng, bộ lông cũng rất mềm, vừa dài lại mềm —— giống anh. Cô nói: “Đưa di động cho tôi.”
Anh ngẩn người: “Cô cần di động làm gì?”
“Gọi điện thoại đó.”
Anh vén lên mái tóc ẩm ướt, vuốt hết ra sau lộ ra cái trán sạch sẽ. Đôi mày kiếm của anh cũng bởi vậy là lộ ra rõ ràng.
Mày kiếm mắt sáng.
Cô nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới câu này.
“Cô chờ chút, tôi trở lại lấy di động! Tôi lập tức về ngay!” Nói xong anh liền biến mất.
Triệu Kim Hạ nhìn không khí, còn chưa qua mấy phút thì anh thật sự lập tức trở lại. Anh đưa di động tới trước mặt cô, tỏ vẻ mong chờ nhìn cô.
Cô lấy di động, trượt màn hình liền mở khóa, anh không hề thiết lập mật mã. Cô bấm dãy số điện thoại, nói muốn sáu hộp, dừng một chút cô nhìn anh rồi nói thêm hai hộp nhiều thịt.
Giang Trạm dựa vào lưng ghế sô pha nhìn xung quanh.
Đèn bên trong đều lờ mờ, màn cửa sổ đều kéo lại, một phòng mờ tối không thể thấy ánh sáng bên ngoài.
Anh thấp giọng thì thào: “Cô nhốt mình ở nơi này làm gì?”
Cô lẳng lặng xem tivi, im một lúc mới nói: “Thoải mái, an toàn.”
Giang Trạm giật mình, anh ngồi xếp bằng đối diện cô, vừa cúi đầu là nhìn thấy chân cô: “Tại sao lại cảm thấy không an toàn.”
Triệu Kim Hạ tháo mắt kính ra ném trên bàn trà. Cô đè mạnh lên khóe mắt, âm thanh không lạnh không nhạt, nhưng là cảnh cáo anh: “Đừng có ý đồ lấy thứ gì trên người tôi, tôi nói cho anh biết tôi không có dục vọng cho anh.” Cô chậm rãi ngước mắt, nheo mắt nhìn anh, khẽ cười, “Di thư của Viên Gia Văn là do anh viết phải không?”
Đề tài của cô chợt xoay chuyển, anh bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cũng không giấu diếm: “Không phải tôi viết.”
“Dục vọng của ông ta được không?” Cô nhìn anh.
Giang Trạm im lặng. Dục vọng được không, chẳng phải do anh định đoạt.
“Chẳng tốt gì.” Anh nói ra cảm nhận của mình.
Triệu Kim Hạ nhìn anh, ánh mắt chuyên chú. Cô hết sức tò mò với lời nói của anh, cũng là đối với anh.
“Ông ta vì tiền vứt bỏ gia đình mình.” Giang Trạm không quên được ngày đi lấy linh hồn của Viên Gia Văn, ông ta khóc thảm thương, đến chết mới biết sự trân quý của người bên cạnh, nhưng đã tới kết cục rồi không còn đường rút lui có thể đi được, “Ông ta khóc rất thảm, ông ta hối hận, cầu xin tôi buông tha cho ông ta.” Sắc mặt anh thản nhiên, đối với chuyện này đã thấy nhiều rồi, anh không có cảm giác, lòng thương hại từ lâu đã không còn.
Triệu Kim Hạ cười lạnh: “Vậy thì dục vọng này không tốt lắm.”
Giang Trạm dịch người, dựa ra sau hai tay ôm cái ót. Anh nghiêng mặt nhìn Triệu Kim Hạ, thật lâu cũng không chịu dời tầm mắt. Triệu Kim Hạ bấm điều khiển đổi kênh, ánh sáng tivi nhảy tới nhảy lui trên mặt cô.
Anh nghiêng người qua tiến đến bên tai cô, âm thanh rất nhỏ nhẹ: “Triệu Kim Hạ, khi nào cô có dục vọng rồi thì nói với tôi một tiếng.”
Triệu Kim Hạ nhíu mày, nghiêng mặt qua ——
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Hô hấp giao hòa với nhau.
Lạnh băng và ấm áp.
Sự giao hòa không hề bài xích lẫn nhau.
Anh cười rộ lên: “Không biết tại sao, nhìn thấy cô một mình ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích, một chút biểu cảm cũng chẳng có, giống như một cái xác không hồn, tôi không muốn từ bỏ cô, tôi muốn giữ cô ở trong danh sách của mình, chờ cô có dục vọng rồi thì hãy cho tôi biết, tôi khẳng định sẽ phục vụ cô chu đáo.”
Khi anh nói chuyện hô hấp rất nhẹ, vừa khẽ khàng lại dịu dàng, lướt qua khuôn mặt cô.
Cô cau mày, cho rằng người này không thể nhìn thấu. Khuôn mặt anh trông chừng hơn hai mươi lăm tuổi, đã từng chết thì làm sao còn nhìn thấu chứ. Cô không hiểu, một người có sinh mệnh thứ hai, không nên thông suốt hơn trước đây sao?
Anh giơ tay chỉ vào đầu lông mày nhíu lại của cô.
“Con người các cô có thứ gọi là bảo hiểm, vậy cô coi như tôi cho cô bảo hiểm đi.”
Chân mày cô giãn ra.
Cô khẽ cười, hất tay anh ra, ánh mắt ngạo mạn. Trước mặt anh, cô dường như bất khả xâm phạm, rất lợi hại.
Ánh mắt ngơ ngác của Giang Trạm cực kỳ giống chú chó lông vàng cô từng nuôi hồi nhỏ.
“Bảo hiểm thì phải trả tiền, tôi còn phải giao tiền cho anh ư?” Triệu Kim Hạ khẩy nút bấm mềm trên điều khiển, cô cụp mắt cong khóe môi như có như không. Cổ áo tơ tằm chữ V dán sát cổ cô, khi quay đầu nói chuyện đường nét cần cổ rõ ràng đập vào tầm mắt —— anh thấy được sinh mệnh của cô đang đập, có bản năng, mới mẻ, nóng hổi.
Anh không biết trúng tà gì mà nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của cô, ánh mắt chẳng hề rời khỏi. Triệu Kim Hạ nheo mắt lại, giơ tay muốn tát anh —— cô khựng lại, dừng bên cạnh gò má anh, cô cười vỗ nhẹ má anh, nhìn thấy khuôn mặt ngớ ra của anh bèn hỏi: “Kiếp trước anh chưa từng thấy phụ nữ sao?”
Anh hết sức ngượng ngùng, tay chân luống cuống đẩy tay cô ra: “Tôi…” Anh xoay mặt qua, như là không phục nói, “Tôi đã thấy rất nhiều, tôi cũng từng gặp người phụ nữ Hồ Cơ mắt xanh, cô ấy, cô ấy so với cô ——”
“So với tôi thì sao?” Cô chợt có lòng trêu chọc anh.
Anh nghe ra ý cười trong giọng nói của cô, nổi giận nói: “Đẹp hơn cô rất nhiều!”
Triệu Kim Hạ buồn cười, nụ cười vốn không ở khóe môi hiện tại dần dần hiện ra rõ ràng, độ cong càng lúc càng lớn, lộ ra hàm răng trắng toát đều đặn. Cô giơ tay, che môi bằng hai ngón tay.
Anh quay sang liếc nhìn cô, càng ngượng ngùng không thôi, nhưng bởi vì ý cười trong mắt cô anh lại vui vẻ không ít, cũng chẳng biết nguyên do.
“Thực ra…thực ra cô cũng đẹp lắm.” Anh nhỏ giọng bổ sung.
Triệu Kim Hạ cười ra tiếng: “Cám ơn anh đã khen ngợi, cơ mà vẫn kém hơn cô gái Hồ Cơ mắt xanh.” Cô nghiêng người về phía anh, hỏi, “Anh là người của thời đại nào? Hồ Cơ? Lẽ nào là người cổ đại ư?”
Ý cười của cô dần thu lại, cô thở dài vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu anh: “Khuya rồi, ngủ một giấc đi.”
Cô chống gậy đứng dậy, vịn lưng sô pha nhảy từng bước hướng về phòng ngủ, rồi vịn mặt tường chậm rãi nhảy từng bước —— đột nhiên cô bị người khác bồng lên. Anh cụp mắt nhìn cô, nói: “Cô xem, nếu ngày nào đó cô có dục vọng rồi thì hãy nói với tôi, tôi khẳng định phục vụ cô còn tốt hơn cô tưởng tượng, có lẽ tôi còn có thể trở thành cái chân của cô, cô muốn đi đâu tôi cũng có thể mang cô đi.”
Anh nói rất nghiêm túc cũng rất dễ dàng.
Lỗ tai Triệu Kim Hạ cứng rắn giống như trái tim của cô, hầu như không thể phá vỡ. Cô cau mày: “Anh xuất hiện bên cạnh tôi, mục đích chỉ là vì dục vọng của tôi ư?”