Bởi vì Triệu Kim Hạ quấy phá trong lớp quá ngang bướng, trùng hợp là tiết học cuối cùng, cô bị giáo viên gọi đến văn phòng răn dạy. Cổ Dụ Thành biết cô bị khiển trách, biết cô không ra được trong thời gian ngắn, thế là anh ta đi theo bạn bè chơi bóng trước, chờ chơi xong chạy tới văn phòng tìm Triệu Kim Hạ thì cô đã đi mất, anh ta tưởng rằng cô đã trở về cho nên cũng đi về.
Triệu Kim Hạ không tìm được Cổ Dụ Thành, một mình đi trên đường, cô vừa mắng Cổ Dụ Thành vừa đá cái lon, cô đá cái lon một mạch chuẩn xác không hề sai chỗ, đá thẳng một đường, vì thế cô hết sức đắc ý. Trời tối dần, cảm giác nhạy bén của cô nói với chính mình, cô chắc là bị người khác theo dõi.
Cô phát hiện mình chạy thế nào cũng không bỏ được bóng dáng và tiếng bước chân ở phía sau.
Tại nơi đen kịt không thấy rõ gì hết, người kia hình như rất phấn chấn, mặc cô chạy loạn xạ, hắn làm xáo trộn bước đi của cô khiến cô ngoan ngoãn chạy vào trong một cái bẫy.
Hành động đuổi bắt cô giống như là trò chơi trốn tìm.
Cô chạy thế nào cũng không thoát, giãy dụa ra sao phản kháng thế nào cũng không thể làm tổn thương đến người kia. Ban đầu cô khóc lóc cầu xin, khóc đến cuối cùng một chân đứt khỏi đầu gối, thế mà máu không bắn ra, chẳng có chút cảm giác gì.
Người kia vuốt đầu cô, nhìn thấy vệt nước bởi cô khóc đến thảm thương, hắn lau đi nước mắt của cô, véo khuôn mặt non nớt của cô, âm thanh khàn khàn: “Xem này, không đau phải không?”
Người kia sờ cái chân còn lại của cô, làn da cô gái rất mềm mịn, mịn đến mức không thể xuống tay. Cô cực kỳ sợ hãi, khóc đến mức đau khổ tột cùng, hắn xoa cẳng chân của cô, nói: “Được rồi được rồi, tôi không động tới. Ngoan chút đi, đừng khóc, còn khóc nữa tôi thật sự động tới cái chân này.”
Tiếng khóc im bặt.
Người kia nở nụ cười: “Ngoan lắm.”
Người kia biến mất bỏ lại cô đã không còn ý thức.
Ba sử dụng mọi quan hệ của dòng họ cũng không tìm được người kia.
Cô không khóc, ba khen cô ngoan, nhưng thế giới của cô đã tan vỡ, vụn nát đến mức không còn lý do phải rơi nước mắt.
Cô phát hiện bạn bè trước kia của cô đều né tránh cô, cách cô thật xa, giống như cô là quái vật nào đó.
Cô nghe được có người bàn luận về cô:
“Triệu Kim Hạ không có chân, đáng sợ quá.”
“Mẹ không cho mình chơi với cậu ấy…”
“Cậu ấy rất đáng thương…”
……
So với những lời ghét bỏ này, cô càng ghét sự thông cảm quang minh chính đại hơn.
Ba sắp đặt bác sĩ giỏi nhất, cho cô cơ hội đứng lên lần nữa dựa vào chân giả. Để che lấp chân giả, cô không còn mặc váy được nữa cũng chẳng thể chạy nhảy, càng không thể đến tàng cây hòe già trong sân…
Cô ở một mình trong bệnh viện, không ai nói chuyện với cô. Mẹ không tới được, ba càng không tới được, chỉ có bác sĩ riêng thỉnh thoảng đến xem tình trạng hồi phục của cô. Cô đột nhiên từ trong âm thanh ồn ào đáng yêu ríu rít xung quanh tiến vào trong một thế giới màu xám, chậm rãi rơi vào thế giới cô độc.
Đã không còn cảm giác sợ hãi, cũng không biết sợ cô độc từ chối là gì.
Có sợ hãi thì mới biết từ chối.
Nhưng cô đã không còn…
……
……
Hiện tại.
Không giống vậy.
Không có sợ hãi nhưng còn có dục vọng.
Cô không muốn ở trong thế giới này nữa, trong thế giới đó không nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ xinh đẹp nhất, không xem được tiết mục mua sắm thú vị trên tivi, cũng chẳng nhìn thấy ánh sáng từ trong khe hở bức màn của ngày hôm sau…ngay cả chơi game cũng không thể nào thua cho người khác. Cô có rất nhiều nhà cửa dưới tên của mình, tất cả đều không ngoại lệ bên trong đều trống rỗng, vật dụng trong nhà có nhiều bao nhiêu có đẹp đẽ sang trọng bấy nhiêu, nơi đó cũng chỉ có một mình cô.
Cô kéo ra bàn tay Giang Trạm, cô nhìn anh gằn từng chữ: “Làm giao dịch với tôi đi.”
Giang Trạm ngớ ra, kinh ngạc nhìn cô.
“Tôi đem dục vọng cho anh ——”
Giang Trạm đẩy cô ra, anh xoay người hướng về phía ban công biến mất. Màn cửa bị gió thổi bay phần phật rồi chợt hạ xuống, mưa bụi khẽ tiến vào. Cô nhìn mưa đêm bên ngoài ban công, bóp chặt đầu ngón tay, thấp giọng thì thào: “Dục vọng của tôi không tốt sao…?”
Giang Trạm biết mình đột ngột bỏ đi cô khẳng định sẽ tức giận, có điều chỉ chốc lát anh liền lập tức quay về, vừa trở lại thì nghe được lời cô nói, trái tim anh chợt đau nhói.
Giang Trạm trở về trước người cô, lần này ngược lại đem mưa từ bên ngoài đưa vào, anh ngồi xổm xin lỗi cô, nói làm ướt tấm thảm nhà cô.
Anh đi rồi còn trở lại khiến tâm trạng của cô trở nên rối loạn. Ngón trỏ của cô dí mạnh vào trán anh, móng tay đâm trên đó in ra dấu cũng không thấy anh nhăn mặt, cô ấn móng tay không động đậy.
“Anh không muốn dục vọng của tôi ư?”
Anh nhìn ánh mắt cô, chẳng hề do dự trả lời: “Muốn.”
Triệu Kim Hạ thu tay về dựa vào lưng ghế sô pha, cô hơi cụp mắt nhìn anh: “Vậy làm giao dịch với tôi đi.”
Giao dịch.
Đây là lần đầu tiên Giang Trạm có chút không muốn làm giao dịch.
Làm giao dịch có nghĩa là sau này linh hồn của cô…
“Cô không sợ sao?” Giang Trạm không biết cô suy nghĩ cái gì, tại sao đột nhiên có dục vọng chứ? Tại sao đột nhiên muốn làm giao dịch với anh? Chẳng hề có dấu hiệu nào.
Triệu Kim Hạ nghiêng người về trước, tới gần anh nhìn anh.
Trưng ra bộ dạng không tình nguyện cho ai xem hả? Nhân loại phơi bày dục vọng cho anh, muốn làm giao dịch với anh, lúc này giống như cô rơi vào trong cái bẫy do ác ma tạo ra, anh là ác ma không nên hưng phấn sao?
Triệu Kim Hạ hờn giận, nắm lấy cằm anh dùng sức nhấc lên: “Nhìn tôi.”
Giang Trạm chậm rãi ngước mắt lên đối diện với cô.
Cặp mắt của ác ma rất đẹp.
Triệu Kim Hạ hơi cong khóe môi, cô giơ tay chỉ vào hàng lông mày đứt đoạn của anh, nhìn con ngươi của anh co lại, thấy dáng vẻ cau có của anh, ý cười của cô càng sâu hơn.
“Anh nên hỏi tôi muốn cái gì.”
Giang Trạm nhìn thấy khóe môi cô cong lên, trong lòng anh bỗng nhiên ngứa ngáy, rõ ràng chỉ nhìn khóe môi cô, ai ngờ khi cô nói chuyện bờ môi khẽ nhếch lên. Hồng nhàn nhạt, sáng bóng như ẩn như hiện…
Giang Trạm ma xui quỷ khiến làm theo lời cô hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Từng đợt sấm vang lên.
Bên trong rõ ràng sáng ngời lại giống như rơi vào mờ tối.
“Tôi muốn anh.”
Triệu Kim Hạ cầm lấy bàn tay lạnh như băng của anh.
“Tôi muốn anh ở cùng tôi, ở bên cạnh tôi, ở lại bên tôi.” Cô cụp mắt nhẹ giọng nói nhỏ, toàn thân nóng lên, cơ thể rất khó chịu, cô cúi đầu tựa trên người anh, mệt mỏi tì lên trán anh.
“Cứ vậy ở bên tôi, cùng với tôi, anh muốn dục vọng của tôi, tôi cho anh.” Cô nhíu mày nhắm mắt lại.
Cơ thể cô rất nóng, thể xác và tinh thần của anh bị cô làm nóng đau đớn. Anh nắm chặt tay cô giữ lấy bờ vai cô, anh đẩy nhẹ cô một cái lại nghe cô nói: “Tôi không cho anh đi, anh không được đi.”
Giang Trạm nhìn bàn tay kia của cô nắm chặt lấy mình, mềm yếu nhưng đặc biệt mạnh mẽ, nắm lấy anh không chịu buông ra.
Không đúng.
Không đúng rồi.
Dục vọng của cô sai rồi.
Dục vọng của cô làm sao có thể liên quan tới anh chứ?
Giang Trạm buông ra bờ vai cô, lấy tay đè lại lồng ngực của mình.
Dục vọng của cô sai rồi.
Anh ngã bệnh, lồng ngực nóng quá đến nỗi không biết nên diễn tả thế nào. Nóng đến mức anh cũng không biết giờ phút này cơ thể Triệu Kim Hạ rất khó chịu.
Anh nói: “Dục vọng của cô sai rồi.”
Triệu Kim Hạ tì lên trán anh, nhẹ nhàng hừ cười: “Sai chỗ nào?” Vừa nói hết lời, cô dựa vào vai anh, bàn tay từ đầu đến cuối vẫn không chịu buông lỏng. Cô tựa trên vai anh, chậm rãi nói, “Tôi không cho anh đi, anh không được đi.”
Anh ngơ ngác.
Một hồi lâu sau, anh dùng âm thanh rất nhỏ trả lời cô: “Ừm.”
Triệu Kim Hạ tựa trên vai anh, nhận được câu trả lời thì không nói gì nữa. Một lúc sau, nhiệt độ của cơ thể cô còn chưa hạ xuống, lúc này anh mới phát giác cô không thích hợp, đẩy cô một cái: “Này.”
Cô nghiêng người nằm trên tấm thảm, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh.
Giang Trạm luống cuống sờ trán cô, anh biết đây là phát sốt. Anh bế cô lên muốn đến bệnh viện, nhưng anh không biết gì về bệnh viện, thế là bế Triệu Kim Hạ đi ngược về quán cà phê.
La Tư đang ngủ, đột nhiên bị người ta đá tỉnh, cậu ta hết hồn mở mắt ra nhìn thấy Giang Trạm đang bồng một người phụ nữ.
“La Tư, La Tư, mau đưa tôi đi bệnh viện.”
La Tư mơ màng à một tiếng, lúc ra khỏi phòng mới thấy rõ người phụ nữ kia là Triệu Kim Hạ, cậu ta mở to hai mắt: “Đây đây đây không phải là cái cô người máy ——”
“Nhanh lên!”
La Tư mặc xong quần áo đẩy ra một cánh cửa khác, mang theo Giang Trạm đến lối cầu thang không người ở bệnh viện, đi ra thì thấy được hành lang đầy người, bệnh viện đang rất bận rộn. Giang Trạm nhướn mày lại đá mông La Tư một cái, nói: “Tìm chỗ ít người đi! Mau lên!”
La Tư đành phải đưa hai người tới một bệnh viện tư nhân, cậu ta vừa đi vừa nói: “Đây chính là bệnh viện tốt nhất ở khu vực Thượng Hải!”
Giang Trạm cúi đầu, dùng gò má chạm vào gương mặt Triệu Kim Hạ.
La Tư quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cậu ta giật mình.
Giang Trạm nhìn thấy y tá, gần như trong chớp mắt chạy tới trước mặt cô ta, bảo cô ta đi tìm bác sĩ. Y tá thấy vẻ mặt sốt ruột của anh lập tức hỏi tình huống, sau khi xác định là phát sốt thì mới sắp đặt người khác qua đây phụ trách.
La Tư hiểu biết nhiều về bệnh viện hơn Giang Trạm, cậu ta cầm tiền lời của Giang Trạm đi làm giấy tờ.
“Yêu cầu phòng bệnh một người.” Giang Trạm nói.
“Được!” Dù sao cũng là xài tiền của Giang Trạm.
Triệu Kim Hạ được đặt lên giường, bàn tay nắm chặt Giang Trạm không chịu buông ra. Y tá bên cạnh rất bình tĩnh như là đã tập thành thói quen đổi sang bên kia làm xét nghiệm da.
La Tư nhìn thấy ngây ra, nhìn thấy bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, cậu ta chẳng nói được gì.
Giang Trạm muốn gỡ tay cô ra, cô lại đột nhiên nắm chặt, thì thào: “Tôi không cho anh đi.”
Hô hấp của anh chợt trì trệ, ngón tay đè lại tay cô nhìn khuôn mặt cô.
“Này, anh cũng trở về thay quần áo đi, đừng đợi đến khi anh phát sốt.” Y tá nói.
Anh ừ một tiếng.
Y tá truyền nước biển cho Triệu Kim Hạ, dặn dò Giang Trạm đến khi hết nước thì bấm chuông gọi người.
La Tư ngồi một bên, trong phòng không ai nói chuyện, cậu ta ngồi không yên bèn dời ghế ngồi đối diện Giang Trạm, cậu ta nhìn người trước mắt nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh lại ở cùng cô ta?”
Cơ thể của cô vẫn rất nóng, đã bắt đầu đổ mồ hôi, anh có thể cảm giác được hô hấp của cô dần ổn định, xác định cô sẽ không đột ngột tỉnh lại, anh cẩn thận gỡ ra ngón tay cô.
“Cậu ở đây trông chừng, tôi trở về thay quần áo.” Khoảnh khắc anh xoay người mở cửa liền biến mất.
Đầu óc La Tư toàn là nghi vấn, nhưng cậu ta nhanh chóng hiểu được. Cậu ta đã từng xem rất nhiều rất nhiều bộ phim nam nữ ở nhân gian, bầu không khí rõ ràng lại kỳ quái này khẳng định là phim tình cảm!
Nhưng…người kia là ma vương mà, ma vương ngay cả phụ nữ cũng dám giết thì làm sao nảy sinh tình cảm với phụ nữ chứ?
La Tư đã không thể nào hiểu được.
Giang Trạm về nhà tắm rửa thay quần áo. Anh đứng trước gương, vết thương do Tạ Vân Nhiên tạo thành đã nhạt dần nhưng những vết sẹo kia trên người vẫn còn đó. Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Lạnh như băng.
Sinh mệnh của anh chẳng có chút độ ấm.
Không biết có phải nên nói vậy không ——hình như anh có chút lòng tham. Hoặc là nói, anh cũng muốn cô…
Anh đột nhiên đấm một quyền vào tấm gương trước người, tấm gương kia vỡ vụn. Anh thông qua những mảnh vụn kia thấy được dục vọng vây quanh bản thân xấu xí…
Anh đã tìm được nguyên nhân phát bệnh của mình.
Anh là một ác ma thế mà lại sinh ra dục vọng…
*
Dạo này mình không có thời gian edit nên tạm thời chỉ đăng 1 chương/tuần thôi nhé.