Di Châu

Chương 62: Sư phụ



Editor: Dương Minh Thư ______

Bởi vì còn nửa tháng sẽ đến kì khảo sát thí sinh, tuy Ân Duyệt đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Ân Ly và Tuân Du quyết định hôm sau sẽ dẫn hắn đi Quốc Tử Giám dự thính.

Có Tuân Du dẫn đi, tế tửu tất nhiên sẽ sắp xếp thỏa đáng, cũng đồng ý cho Ân Duyệt dự thính nhiều ngày.

Ân Duyệt ngồi ở gian trên, vợ chồng hai người ngồi một bên, không quấy rầy hắn. Thật ra Ân Duyệt rất khẩn trương, ngồi yên lặng nhập tâm nghe phu tử giảng bài đến lúc tan học cũng chưa hồi phục tinh thần.

Ân Ly tiến lên gọi hắn, thấy Ân Duyệt còn lưu luyến. Tuân Du ở bên cạnh cười hỏi:

"Có muốn gặp vị phu tử kia không."

Ân Duyệt nghe xong sáng mắt lên, do dự hỏi: "Có thể chứ?"

Tuân Du cười cười, sai người đi mời. Không lâu sau một nam tử mặc y phục màu trắng nho nhã đi đến, đúng là vị vừa giảng bài phía trên. Nam tử đó thấy Tuân Du gật đầu một cái, không có thái độ kiêu ngạo siểm nịnh, thậm chí có chút tùy ý, Tuân Du cũng đáp lại đứng dậy vỗ vai hắn: "Tử Quyết, đã lâu không gặp, bổn vương còn tưởng ngươi không còn ở Quốc Tử Giám nữa."

Nam tử kia cười cười: "Chỉ thích như thế này, mấy việc khác không hứng thú, không ở đây thì có thể đi đâu được? Trước đây có đi đến đất Thục học hỏi, không thể uống rượu mừng của ngài, Kính Thừa không trách là tốt rồi."

Ân Ly và Ân Duyệt mở to mắt nhìn, lúc này mới phản ứng lại, thì ra là bạn cũ của Tuân Du. Đúng là giật mình, Tuân Du nhìn bọn họ giới thiệu cho Từ Văn Tân: "Đây là thê tử, vị này chính là thê đệ. Hôm nay thê đệ ngưỡng mộ Tử Quyết tài cao nên chạy đến nghe ngươi giảng bài."

Hai người phản ứng lại, hành lễ với Từ Văn Tân. Từ Văn Tân cũng đáp lễ cười nói: "Từ mỗ tài mọn học ít, làm chư vị chê cười."

Mới vừa rồi Ân Ly cũng có nghe giảng, biết hắn khiêm tốn thì nói: "Tiên sinh khiêm nhường rồi, tiên sinh tài học xuất chúng, bởi vì gia đệ muốn tham gia khảo sát nhập học nên Vương gia đặc biệt đưa thần thiếp cùng đệ đệ đến đây học hỏi, được tiên sinh giảng dạy hiểu biết rất nhiều." Ân Duyệt đứng một bên cung kính hành đại lễ

Từ Văn Tân chưa trả lời, chuyển hướng hỏi Ân Duyệt: "Vì sao muốn tham gia."

Ân Duyệt giương mắt nhìn hắn, do dự một hồi đáp: “Vì làm quan.”

Ân Ly hoảng sợ, chưa thấy ai nói trắng ra như vậy, muốn kéo áo nhắc nhở lại bị Tuân Du ngăn cản. Tuân Du lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng vội, đừng quầy rầy hai người họ.

Từ Văn Tân không đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Tại sao muốn làm quan?"

Ân Duyệt lúc này không chút do dự đáp: “Vì bá tánh.”

Từ Văn Tân cười cười: "Ai cũng nói như vậy, ngươi nói xem làm như thế nào mới vì bá tánh?"

"...Cho là vì bá tánh trước, cho dân chỗ ở, chỗ làm, cứu dân hết đói. Đất nước phải lấy dân làm trọng, chỉ có dân an nước mới vượng, an ổn lòng dân mới tính đến việc chống ngoại xâm!" Âm thanh của Ân Duyệt còn có chút trẻ con nhưng lại nói ra những lời chí hướng, Ân Ly hơi kinh ngạc, không ngờ một năm không thấy, đệ đệ đã trưởng thành rất nhiều.

Từ Văn Tân trầm ngâm một lát, quay đầu cười nói với Tuân Du: "Kính Thừa, thê đệ của ngươi rất hợp vơi ta, nếu hai người nguyện ý có thể để hắn đến đây mỗi ngày."

Ân Duyệt vừa nghe thấy trong lòng vui vẻ, vội quỳ xuống hành lễ. Từ Văn Tân vội ngăn lại: "Không phải muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ muốn truyền một ít kiến thức không cần hành đại lễ như vậy."

Môt bên Ân Ly lắc lắc cánh tay Tuân Du: "Ngài làm sao biết sẽ như thế?" Tuân Du cười cười làm vẻ thần bí nói nhỏ vào tai nàng hai chữ: "Bí mật."

Ân Ly trừng mắt liếc hắn một cái.

Ban đêm lúc hai người nằm trên giường, Tuân Du mới nói về vị phu tử lúc sáng cho nàng biết. Nam tử kia là đại công tử của phủ Quốc công, trên người có tước vị, từ nhỏ đã học đạo, không màng thế sự, cuộc đời chỉ đam mê dạy học, truyền đạt kiến thức nên mới vào Quốc Tử Giám.

Tuân Du còn nhắc nhở Ân Ly đừng đem thân phận của vị kia nói với Ân Duyệt, Từ Văn Tân không thích thân phận của mình, nhiều năm ở kinh thành cũng không về phủ Quốc Công.

Ân Ly chôn mặt trong lòng ngực của hắn gật gật, được hắn ôm vào lòng vuốt lưng, toàn thân ấm áp, mơ màng sắp ngủ, nhưng trong lòng vẫn nhớ một chuyện, mơ mơ màng màng nỉ non:

"Cảm ơn chàng..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~