Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên

Chương 4: Bức ảnh



Khi Ánh Nguyệt đến nhà chị gái mình thì khách cũng đã tới rất đông rồi chị và anh rể đang tiếp khách. Coi đi tới vui vẻ chào hỏi anh chị

- Em chào anh chị em mới qua ạ?

Ánh Dương thấy em gái mình qua thì vui lắm còn Thiên Vĩ thì tuy không thái độ gì nhưng lại khá lạnh nhạt. Hai chị em gặp được nhau thì rất vui nên cũng không để ý gì đến thái độ của Thiên Vĩ nữa

Hai chị em kéo nhau ra một chiếc xích đu trước sân nhà để nói chuyện. Trong này Thiên Vĩ thấy 2 người kéo nhau đi lại nhớ đến những gì bà Hà nói với mình lúc chiều thì lại ngày càng tức giận hơn

Ánh Dương và Ánh Nguyệt ra chiếc xích đu ngồi Ánh Nguyệt bắt đầu hỏi thăm tình hình của chị gái

- Chị dạo này chị sống có tốt không? Hai vợ chồng vẫn ổn chứ!

- Hai vợ chồng chị vẫn thế! Còn em sao? Lúc nãy em đi bà ta có nói gì không?

- Thì bà ta lại cũng hạnh họe mấy câu nhưng đến khi em nói lại tức quá có làm được gì đâu

Nghe đến đây gương mặt của Ánh Dương hiện lên vẻ sững sốt rồi vội trách em gái mình

- Em làm sao vậy? Bà ta có nói gì cũng nhịn đi một hai câu chứ cứ nói lại cái kiểu đó bà ta lại nói với ba thì em làm sao mà sống được

- Kệ em chả sợ cứ im lặng bà ấy lại nghĩ mình sợ được nước bà ấy lại làm tới

Ánh Dương thực sự rất bất lực với cô em gái này của mình

Giờ mới nhìn rõ hai người thật sự rất giống nhau nhưng mỗi người lại đẹp theo một cách khác nhau. Nếu Ánh Dương mang vẻ đẹp dịu dàng, nhân ái khiến cho người khác nhìn vào có thể thấy luôn cô ấy là một người nhân hậu

Trái với vẻ đẹp của chị mình thì Ánh Nguyệt lại đẹp theo cách trẻ trung năng động có phần nổi loạn của những cô thiếu nữ mới lớn. Tính cách của họ cũng rất khác nhau người chị thì dịu dàng nhẫn nhịn thì cô em lại bốc đồng nóng nảy. Nhưng có lẽ ở 2 người họ đều phải chịu rất nhiều tổn thương thời thơ bé đặc biệt là sau ngày mẹ mất

Ánh Nguyệt ở chơi với an chị mình đến 9h thì cũng xin phép anh chị mà ra về

Vào đến nhà cô nghĩ mọi người đã đi ngủ hết nhưng không bà Hà vẫn ngồi ở phòng khách. Cô thấy bà ta vẫn ngồi ở đấy thì cũng lễ phép thưa

- Con chào dì con mới về

Bà Hà đứng dậy không nói không rằng giơ tay giáng xuống gương mặt của cô một cái tát đau điếng. Cô bất ngờ không kịp né chỉ biết ôm bên mặt vừa bị đánh mà ngước đôi mắt đầy căm phẫn lên nhìn bà ấy nói

- Dì dám đánh tôi

Bà Hà khoanh tay trước ngực mà cười khẩy nói

- Phải tao đánh mày đấy! Con gái đi chơi đến tận khuya mới về đúng là loại có cha sinh không có mẹ dạy mà

- Dì thôi đi! Mẹ tôi đã mất từ rất lâu rồi và tôi không cho dì cái quyền xúc phạm mẹ tôi như vậy dì nghĩ dì hay lắm sao? Loại người xấu xa độc ác như dì cũng sẽ dạy con Minh Ngọc hư mà thôi

Nói rồi cô liền bỏ chạy thẳng lên phòng của mình bỏ lại bà Hà với ánh.mắt đầy tức giận

Cô vào phòng của mình đóng mạnh cửa lại rồi vội chạy đến bàn học của mình tòm cái gì đó. Nhưng sao nó không có ở. Trong lúc cô đang hoang mang mà lật tung mọi nơi trong phòng để tìm nó thì đột nhiên cánh cửa phòng bật mở

Minh Ngọc đẩy cánh cửa tự nhiên đi vào như thể đây vốn là phòng của cô ta vậy thấy Ánh Nguyệt như đang tìm gì đó rất quan trọng cô ta liền hỏi

- Chị đang tìm cái gì vậy?

- Chị tìm bức hình của mẹ chị em có thấy nó ở đâu không?

- Chị khỏi tìm đi cho mất công tôi vứt nó đi rồi

Nghe đến đây mọi động tác của Ánh Nguyệt như ngừng lại rồi giương đôi mắt của mình lên mà hỏi lại cô ta

- Mày nói gì cơ? Nói lại cho tao nghe

- Tôi kêu là tấm ảnh của mẹ chị tôi vứt rồi! Để tránh chị cứ lúc nào có chuyện gì lại lôi tấm ảnh ấy ra ngắm nghía nhìn ngứa cả mắt

Vừa nói dứt câu thì một cái tát giáng xuống mặt của cô ta. Ánh Nguyệt nhìn cô ra căm phẫn mà hét lên

Sáng thì mày làm hư kỉ vật của mẹ tao giờ thì vứt ảnh của mẹ ta rốt cuộc mày muốn làm gì mày mới hả dạ đây hả?

Minh Ngọc bị đánh bất ngờ ngước mặt lên nhìn cô hỏi lại

- Mày dám đánh tao

- Tao không chỉ đánh mày đâu mà tao còn muốn giết mày nữa kìa

Nói rồi cô lao vào túm tóc đánh Minh Ngọc túi bụi