Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên

Chương 65: Đến hiện trường



Cả 4 người hốt hoảng như không tin vào mắt mình liền nhanh chóng ra xe mà đi đến nơi xảy ra vụ va chạm đó. Nhất Phong cũng không quên lấy điện thoại ra gọi cho Minh Triết bải anh nhanh về sớm

Khi 4 người họ đến nơi cảnh sát đã bao vây khu vực quanh đó nhưng bất chấp mọi thứ họ vẫn xông vào mặc cho cảnh sát ngăn cản. Anh cảnh sát địa phương thấy họ như vậy thì liền hỏi

- Mấy người là ai? Sao tự ý chạy vào đây?

- Ở đây có một vụ va chạm xe và chiếc xe lao xuống dưới đúng không?

Ánh Dương hỏi lại anh cảnh sát đó với vẻ mặt gấp gáp anh ta thấy thế thì cũng liền xác nhận. Quỳnh Hương thấy thế thì liền hỏi

- Vậy người lại xe các anh tìm thấy chưa?

- Các cô cậu là người nhà của nạn nhân sao?

- Phải

Anh cảnh sát ra hiệu cho họ đi theo đến bên chiếc xe ô tô trắng ấy. Anh ta giải thích

- Tại hiện trường chúng tôi chỉ tìm thấy chiếc xe này may mắn biển số còn khá nguyên vẹn mọi người xem coi có phải là xe của người nhà mình không?

Mọi người từ từ tiến lại phía chiếc xe ấy ai cũng cầu mong rằng những suy đoán của họ là sai nhưng không khi tấm bạt được giở lên biển số quen thuộc hiện ra trước mắt Ánh Dương như ngã khụy. Lúc này Minh Triết cũng từ đâu chạy đến khi Nhất Phong gọi anh đã xuống sân bay liền chạy đến đây ngay lập tức. Hình ảnh hiện lêb trong mắt anh lúc này là chiếc xe quen thuộc của người yêu và hình ảnh những người thân của cô ấy bao vây quanh chiếc xe với vẻ mặt đau buồn

Anh như không tin vào mắt mình mà vội chạy đến, Ánh Dương lúc này được Nhật Hoàng đỡ cũng gắng gượng mà đứng dậy mà nắm lấy tay vị cảnh sát trẻ kia mà hỏi

- Vậy thì em gái tôi hiện đang ở đâu? Con bé sao rồi?

- Đến tận bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy nạn nhân, nhưng nếu rơi xuống dắt thế này, với dòng sông bị chảy xiết, thì e là cũng không sống được.

- Không anh nói dối chắc chắn là cô ấy sẽ không sao?

Minh chết chỉ nghe đến đó nhưng không xuống được bình tĩnh phản bác lại lời chiến sĩ công an vừa nói, với một giọng điệu vô cùng khẩn thiết

Nhưng rồi anh lại có vẻ mệt vô cùng đau khổ và dùng giọng điệu cần thiết nói với người công an

- tôi xin các bạn, hãy cố gắng hết sức, tìm thấy cô ấy, mất bao nhiêu cũng được chỉ cần các anh đưa cô ấy về một cách bình an

Người công an nhìn anh với vẻ mặt vô cùng thông cảm, anh cũng hiểu được tâm lý của những người thân, đến đây, nhận xác nạn nhân ở trên đoạn đường này vốn không còn là chuyện hiếm

- "Anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nhưng, cũng giống như lúc nãy tôi đã nói, e là chỉ tìm được cái xác mà thôi.

Ánh Dương nghe đến đây thì trực tiếp ngất lịm Quỳnh Hương bật khóc nức nở. Nhất Hoàng thấy Ánh Dương ngất thì vội vàng đỡ cô ấy và bế cô ra xe để đi cấp cứu. Minh Triết nghe đến đây gương mặt thì trắng bệch cắt không còn giọt máu Quỳnh Hương bên cạnh nắm lấy tay anh nức nở nói

- Triết! Anh làm gì đi không thể để nó ra đi như thế được, nó còn mang cho mình giọt máu của anh của cơ mà.

Minh Triết nghe đến đây như sét đánh ngang tai vội quay lại mà nói

- Quỳnh Hương! Cô nói sao? Mang trong mình giọt máu của tôi là như thế nào?

- Ánh Nguyệt nó có thai được 3 tuần rồi nó tính khi anh đi công tác về sẽ nói với anh để tạo cho anh bata ngờ có ai ngờ đâu nó chưa kịp báo đã...

Ông Hoàng và bà Hà cũng nhận được tin lúc này cũng chạy đến nơi vừa kịp nghe câu cuối của Quỳnh Hương, ông Hoàng vội chạy đến mà hỏi

- Tình hình thế nào rồi? Quỳnh Hương con nói vậy là sao?

Quỳnh Hương nhìn vào mắt ông Hoàng lại không thể kìm được mà còn khóc dữ dội hơn. Minh Triết sau khi biết không chỉ người yêu mà cả con con mình cc đã rơi xuống vách núi ấy anh không còn nghe thấy gì ở xung quanh nữa

Lúc này Nhất Phong là người bình tĩnh nhất vội đáp lại ông

- Dạ thưa bác hiện tại thì chưa tìm thấy Ánh Nguyệt chỉ thấy chiếc xe này của cô ấy thôi nhưng e là khi rơi xuống đây khả năng sống sót coi bộ là rất thấp ạ

Ông Hoàng nghe đến đây như sét đánh giữa trời quang ông thốt lên một câu trong đau khổ

- Trời ơi!

Rồi cũng ôm lấy ngực của mình mà thở dốc mặt mày đỏ tía tai và ngất lịm đi thế rồi mọi người lại vội vã chạy đi đưa ông ấy vô bệnh viện. Có lẽ khi đó tình huống quá hỗn loạn nhưng không ai để ý nhưng khi nghe được câu nói của Nhất Phong khóe miệng của bà Hà đã nhếch lên một nụ cười vô cùng tự mãn