Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên

Chương 70: Sự ra đi của ông Hoàng



Chỉ vài ngày sau khi cuộc gặp của bà Hà và ông Tùng thì đột nhiên vào một buổi trưa nọ khi Ánh Dương đang làm việc miệt mài ở công ty thì đột nhiên tiếng điện thoại của cô đã phá vỡ đi không gian yên tĩnh ấy

Ngay sau khi cô nhấc máy không biết đầu giây bên khi đã nói gì mà gương mặt của Ánh Dương đã biến sắc chỉ đáp đúng một câu rồi cúp máy

- Tôi đến ngay

Rất nhanh chỉ một lúc sau cô đã có mặt ở bệnh viện cô đi thẳng đến phòng cấp cứu bà Hà vẫn đang đứng trước của phòng cô nhanh chóng đi đến mà hỏi

- Dì chăm sóc bố tôi kiểu gì vậy? Sao tự nhiên ông ấy lại phải vô phòng cấp cứu là sao?



- Dì cũng không biết nữa! Giờ dì cũng rối lắm dì mới chỉ ra ngoài mua đồ ăn một chút thôi mà ông ấy đã xảy ra chuyện rồi

Nói rồi bà ấy lại làm ra vẻ sụt sùi uất ức lắm, Ánh Dương thấy thế thì rất bực mình mà nói

- Thôi được rồi! Dì thôi cái trò nước mắt ấy đi

Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu lại được mở ra một bác sĩ mặc áo blue trắng từ trong bước ra. Ánh Dương và bà Hà nhanh chóng đi lại hỏi han bác sĩ, nhưng bác sĩ lần này đi ra với thái độ rất lạ ánh mắt nhìn 2 người có vẻ vô cùng thông cảm ông ấy chầm rãi nói

- Thật lòng xin lỗi 2 người chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng ông ấy đã không qua khỏi

Ánh Dương nghe đến đây thì suy sụp hoàn toàn chỉ trong một thời gian ngắn mà cả bố và em gái đều bỏ cô mà đi. Cô nhất thời chưa chấp nhận được sự thật đau lòng này níu lấy tay bác sĩ mà nói

- Bác sĩ! Bác sĩ có nhầm lẫn gì không? Bố tôi sao có thể ra đi như thế được hôm trước bố tôi vẫn còn rất khỏe mạnh mà

- Tôi thành thật xin lỗi người nhà tuy đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu được ông ấy bệnh của ông nhà cũng rất khí để nói trước chỉ cần một tác động cảm xúc nhẹ cũng có thể khiến ông ấy biến chứng rõ ràng



Bà Hà bên này vẫn đang bật khóc nức nở vừa gài khóc bà ấy vừa nói

- Anh ơi! Sao anh có thể vỏ em mà đi như thế? Không có anh em biết sống làn sao?

Ánh Dương thì suy sụp đi lại chiếc ghế gần đó mà ngồi thụp xuống khóc nức nở. Tuy bố cô có vẻ lạnh lùng và không quan tâm đến chị em cô nhưng ông ấy cũng là người sinh ra cô và là người thân duy nhất của cô còn trên đời này giờ ông ấy cũng bỏ cô mà đi rồi cô biết sống làm sao đây

Đám tang của ông Hoàng cũng nhanh chóng được tổ chức ngay sau đó. Vì một doanh nhân thành đạt nên cái chết của ông đã gây ra một chấn động trong dư luận hiện nay giới truyền thông cũng rất chú ý đến. Trong đám tang anh bà Hà ra sức khóc vội vã có vẻ như là tiếc thương cho chồng mình lắm. Nhưng chỉ sau vài ngày của đán tang ông Hoàng bà ấy đã không chờ được mà nôn nóng muốn được công bố di chúc

Hôm ấy Ánh Dương được bà ta gọi về nhà rất gấp gáp vừa về đến nhà cô đã khó chịu mà hỏi bà ấy

- Dì có chuyện gì mà gọi tôi về gấp vậy?

- Dì gọi con về là có chuyện quan trọng cần nói liên quan đến di chúc của bố con

- Di chúc? Bố tôi lập từ lúc nào mà tôi không biết chứ? Mà dì không thấy mình quá vội vàng à bố tôi mất chưa bao lâu mà dì đã vội vàng tính đến chuyện đó rồi

- Dù sao người mất thì cũng đã mất rồi huống gì đây còn là di nguyện cuối cùng của bố con trước khi ông ấy mất mình làn sớm ngày nào thì ông ấy càng ra đi thanh thản vào ngày ấy

Ánh Dương lúc này tính phản bác lại gì đó nhưng tiếng chuông cửa lại vang lêb cắt ngang lời cô định nói. Dì Năm cũng rất nhanh ra mở cửa lúc này một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest đen lịch lãm đi vào đó không ai khác chính là vị luật sư mà ông Hoàng đã gửi gắn tờ di chúc ấy trước khi mất không lâu

Ông ấy đi vào cúi đầu chào những người có mặt ở đấy mà chậm rãi nói

- Trước hết tôi thành thật chia buồn vì sự mất mát của gia đinh và sau tiếp tôi cũng xin được công bố di chúc mà ông Nguyễn Minh Hoàng đã giao phó lại cho tôi trước khi mất