Bà Hà trong một lần hiếm hoi đến công ty thì trong khi bà ấy đang ngồi trong phòng làm việc của mình thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở Quỳnh Hương trên tay là một sấp hồ sơ với khuôn mặt vô cùng tức giận mà đi
Bà Hà thấy thế liền cau mày mà khó chịu nói
- Quỳnh Hương! Tôi biết cô là được người của 3 tập đoàn lớn giới thiệu nhưng dù sao tôi vẫn đang là chủ tịch của công ty cô đi vào cũng phải gõ cửa chứ?
- Bà vẫn biết bà là chủ tịch của công ty cơ à? Vâng! Vậy thưa bà chủ tịch bà hãy nhìn xem đống giấy tờ vừ doanh thu tháng này đi đi bà có gì thắc mắc không?
Nói rồi Quỳnh Hương ném thẳng xấp hồ sơ mà cô cầm lúc nãy xuống mặt bàn sau đó không chờ bà Hà kịp đáp gì thêm cô nói luôn
- Nhìn vào báo cáo số liệu về đơn hàng và lãi suất của tháng này và tháng trước thì ta có thể nhìn thấy đơn hàng của tháng này nhiều hơn tháng trước là 3 đơn với tổng giá trị lên đến 30 tỷ đồng. Nhưng trong bảng số liệu thống kê thì số tiền lãi của tháng này lại không nhiều hơn tháng trước là bao. Vậy câu hỏi được đặt ra là số tiền còn lại đã đi đâu?
Bà Hà nghe cô nói đến đây cũng khá bối rối quả thật nếu như theo đúng những lời Quỳnh Hương vừa nói thì thật sự công ty đã bị hao hụt một số tiền không hề nhỏ. Quỳnh Hương cũng không kiên nhẫn mà chờ bà ấy đáp lại liền nói tiếp
- Điều quan trọng là nếu như những con số này có người cô tình khai gian hơn nữa thì tức là trong công ty đã có người lấy luôn phần tiền mà chúng ta cần nộp thuế cho nhà nước và người này chắc chắn phải là một người có chức quyền rất lớn trong ty. Nếu như đến ngày đóng thuế mà không có rất có thể công ty của chúng ta sẽ bị truy tố trách nhiệm hình sự bà làm chủ tịch đã nghĩ đến hậu quả này chưa?
Bà Hà mặt tái xanh không còn giọt máu quả thật những điều mà Quỳnh Hương vừa nói bà ta đúng là chưa lường trước được nhưng vẫn là muốn giữ cho mình một chút thể diện nên bà ấy lại vẫn bình tĩnh mà đáo lại
- Những chuyện này tôi tự ắt sẽ có cách xử lí việc của cô chỉ cần làm đúng trách nhiệm của mình là được những việc khác của lãnh đạo cô không cần quan tâm
- Đúng là chuyện này vốn không phải là của tôi nhưng đây vốn không phải là công ty của bà mà là công ty của gia đình bạn tôi. Bà và con gái của bà chẳng qua cũng chỉ là thay mặt chị em cô ấy quản lí trong một thời gian mà thôi thế nên tôi không muốn nó bị huy hoại trong tay của bà. Đó cũng chính là lí do tôi làm việc ở công ty đến tận bây giờ
- Đến bây giờ mà cô vẫn nghĩ đây là công ty của chị em Ánh Nguyệt sao? Cô nhầm rồi chính bố của nó trước khi chết giao lại quyền quản lí công ty cho mẹ con ta
- Nhắc đến bản di chúc mới nhớ không hiểu vì sao sau khi công bố di chúc cho nhà của dì xong thì đột nhiên ông luật sư đó ngay lập tức bán hết đồ đạc và về quê sinh sống từ đó mất hết tung tích không biết bà có thấy lạ không?
Nghe Quỳnh Hương nói đến đây gương mặt của bà Hà lại có đôi chút biến đổi điều này rất nhanh đã lọt vào tầm mắt của cô. Quỳnh Hương nhếch miền cười mỉa một cái mà nói tiếp
- Dì Hà tôi nhắc nhở dì một câu ác giả thì ác báo biết đâu người bạn mệnh khổ của tôi lại sắp quay vè tìn dì thì sao?
Nói rồi Quỳnh Hương cũng quay lưng ra ngoài đi thẳng. Còn Bà Hà sau khi nghe thấy câu noia đó của cô thì mặt mũi trắng bệch, tay chân lạnh toát mà tự lẩm bẩm một mình
- Con đó nói vậy là sao? Con Ánh Nguyệt không phải là nói chết rồi à? Sao lại còn sắp về tìm mình là sao?
Thế rồi như đã chắc chắn với suy nghĩ của mình mà bà ấy tự trấn an bản thân
- Chắc là con đó muốn trêu tức mình thôi đây mà chứ con Nguyệt làm sao còn trở về được nữa? Nó đã chết mất xác cách đây 5 năm rồi