Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên

Chương 90: Bạn thân



Tối đó tại một quán bar Minh Ngọc đang ngồi ở quầy rượu nhún nhảy theo điệu nhạc, trong khi cô ta đàn say sưa thì một bàn tay đi đến đặt lên vai của cô ta. Minh Ngọc bị vỗ bất ngờ nên giật mình quay đấu sang nhìn thì ra làm Thanh Trúc, cô ta cố gắng nói lớn cho bạn mình có thể nghe thấy

- Mẹ con này làm tao giật cả mình

- Bạn tôi dạo này đi đâu mà vắng bóng vậy?

- Dạo này không có hứng không có tâm trạng chứ đi đâu

- Lại là vì cái anh chàng tên Triết kia à?

- Cũng có thể nói là vậy! Mà giờ tự nhiên bên cạnh anh ấy xuất hiện thêm một con thư kí hút hồn rồi tao cay vãi

Thanh Trúc nghe thế thì cười lớn

- Yêu chi cho khổ? Mà yêu người ưu tú lại càng khổ hơn

- Mày nói nghe thì hay lắm chưa yêu nên nói cái gì cũng mạnh mồm nhờ? Sao không kiếm lấy một anh để thử cảm giác

- Thì lần trước cũng nhắm được một anh mà bị cái người ta có bồ rồi



- Có rồi thì mình cướp chứ việc gì xoắn

- Chả biết

Minh Ngọc và Thanh Trúc biết nhau từ trước khi Thanh Trúc đi du học. Họ gặp nhau cũng tại một quán bar của giới thượng lưu, sau một vài lần nói chuyện tiếp xúc thấy hợp nên bắt đầu cha với nhau từ đó, kể cả khi Thanh Trúc đi du học 2 người vẫn giữ liên lạc

Tối đó Minh Ngọc lại trở về nhà trong tình trạng say xỉn bước thấp bước cao đi vào phóng khách. Bà Hà ngồi ở ghế sô pha ở phòng khách đợi cô ta. Khi Minh Ngọc về đến nhà thì trong nhà đã tắt điện tối om nghĩ mẹ mình đã ngủ rồi nên theo thói quen cô ta với tay bật công tắc đèn lén thấy mẹ mình cô ta liền cất giọng lè nhè lên mà hỏi

- Ủa? Mẹ giờ này sao vẫn chưa đi ngủ đi?

- Con còn biết hỏi mẹ nữa hả? Con đi đâu mà đến tận bây giờ mới về?

- Thì con đi chơi với bạn con một tí mẹ làm gì mà bắt gỏng với con như vậy?

- Con tối ngày chỉ biết đi chơi thôi không có giúp mẹ được cái gì hết á!

- Mẹ thì có việc gì cần con giúp được chứ? Mà có việc gì mẹ gọi cho lão Tùng giúp mẹ đi chẳng lẽ lão ăn của mẹ con mình biết bao nhiêu tiền rồi lại không có tác dụng gì

Nói rồi cô ta liền bỏ đi lên phòng mặc cho bà Hà ngồi dưới phòng khách với vẻ mặt vô cùng lo lắng

Hôm sau ở công ty của Minh Triết dạo này Minh Ngọc không sang đây gây sự và Diệu Linh thấy cũng không có động thái gì nên Ngọc Hoa vô cùng thoải mái. Sáng hôm nay khi cô vừa bước vào phòng làm việc thì Minh Triết đã nói luôn



- Cô chuẩn bị tài liệu đi! Trưa nay cũng tôi đi ăn với giám đóc của công ty Hưng Phú hợp đồng này rất lớn cô nên chuẩn bị cho cẩn thận

- Vâng em biết rồi ạ

Cuộc nói chuyện vừa rồi của 2 người đã bị Diệu Linh đứng ngoài tình cờ nghe được.Cô ta nở một nụ cười nham hiểm mà nói

- Đi ăn với sếp à? Sắp có kịch hay để xem rồi đây cái thù mà chửi tao ngày hôm trước hôm nay tất nhiên tao sẽ đòi lại

Vào trưa ngày hôm đó đúng 11h30 cô và anh đã có mặt tại nhà hàng đã đặt trước, vị đối tác kia cũng rất đúng giờ 2 người cũng không cần chờ lâu

Đối tác bén kia gồm 2 người đàn ông, người trẻ hơn có.lẽ là thư kí còn người đàn ông trung niên không ai khác chính là giám đốc của tập đoàn Hưng Phú

Đối tác thấy 2 người cũng rất niềm nở mà đi lại ông Quân( vị giám đốc) giơ tay ra phía trước tỏ thiện chí, Minh Triết cũng không ngần ngại mà bắt tay lại ông ta. Ông Quân thấy vậy thì cười nói

- Rất hân hạnh được gặp tổng giám đốc Triết đây! Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao không khác gì bố cậu ngày trước cả

- Giám đốc Quân nói quá lời rồi tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều thứ lắm

Tuy là bắt tay và nói chuyện với Minh Triết nhưng ánh mắt của tay gián đốc này luôn liếc sang Ngọc Hoa điều này khiến cô rất khó chịu