Dĩ Giao Chi Tình

Chương 23: Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dĩ An sắc mặt đanh lại, bàn tay nắm chặt vô lăng hiện lên cả gân xanh, lời Tường nói làm cô không thể không nghĩ đến đêm định mệnh bảy năm trước.
"Tiểu gia hoả bị xe đụng, đang cấp cứu tại bệnh viện Nhân Dân" - Tường bên kia cảm thấy Dĩ An im lặng liền lặng lẽ nói tiếp.

Hít sâu một hơi, Dĩ An âm trầm nhưng trong nội tâm lại vang vọng sự đau thương "Nói với viện trưởng, tiểu gia hoả có chuyện thì tôi không ngại chôn bọn họ theo cùng"
"Vâng"
"Tôi sẽ qua ngay" - Nói rồi Dĩ An giật mạnh tai nghe bluetooth ném thẳng về phía trước, tai nghe va chạm với kính chắn gió vỡ nát, Dĩ An ánh mắt băng lãnh, cắn chặt môi đỏ.

Hành động của Dĩ An làm Lý Giao Viên ngồi bên cạnh cảm thấy có chút đáng sợ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dĩ An như vậy, không phải sự lãnh lẽo như bình thường mà là sự phẫn nộ đến muốn giết người.

"Tiểu Huân xảy ra chuyện gì sao?" - Lý Giao Viên có chút run run hỏi, đương nhiên nàng nhìn ra được chút ít nội dung của cuộc điện thoại.

Dĩ An nâng mắt nhìn Lý Giao Viên không nói chuyện, ánh mắt lãnh huyết nhìn thẳng cung đường phía trước, tay trái nắm giữ vô lăng cùng tay phải di chuyển cần số phối hợp với chân phải nhấn ga tăng tốc độ.

Chiếc xe nhanh chóng đạt tới vận tốc 180km/h, không khí bên trong xe cũng trầm đi hẳn cả hai cũng không ai mở lời.

Phía bên bệnh viện tình hình căng thẳng không kém.

Bên trong phòng cấp cứu, viện trưởng đích thân làm phẫu thuật, mồ hôi bên thái dương cứ liên tục chảy được trợ lý lau đi.

Vài phút trước ông vẫn không quan tâm đến ca cấp cứu này nhưng khi nghe được lời cảnh báo của Nhan Kiều thông qua điện thoại làm ông không khỏi lo lắng mà nâng cao mức độ ưu tiên của cuộc phẫu thuật.

Nhân viên bên trong thấy viện trưởng tập trung nên mọi người cũng không dám lơ là.

Bên ngoài hành lang không khí như động lại, ai cũng nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ của ba chữ "Đang cấp cứu".

"Uống chút nước đi.

Viện trưởng Trần có kinh nghiệm lâu năm, bé con sẽ không có gì đâu." - Một cô gái khoảng hai mươi sáu, gương mặt hoàn mỹ trang điểm tông nâu âm trầm, thân ảnh mảnh mai được che lấp dưới trang phục da màu đen.

Cô cầm chai nước suối đứng bên cạnh Trầm Hạ gương mặt trắng bệch đang ngồi bên ghế đợi.

Trầm Hạ cố gắng nâng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái đó, đưa tay nhận chai nước khẽ nói "Cám ơn" nhưng giọng điệu dường như là khàn đặc đi do bị ảnh hưởng bởi khóc quá nhiều.

Trầm Hạ ôm lấy ngực đang đập nhanh thình thịch, nó gợi lên một đoạn ký ức đen tối trở về.

Ngày mưa ấy, người đàn ông cô yêu vì cô mà phải hy sinh bản thân mình nhìn người đó một thân máu đỏ nhiễm cả vạt áo nhưng vẫn cố gắng giúp nàng chạy thoát.


Đến hôm nay, con gái nàng lại vì nàng mà hiện tại nằm ở bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

"Mẹ, hôm nay đại tỷ lại thất hứa rồi" - Trầm Dĩ Huân gương mặt phụng phịu hướng Trầm Hạ tố cáo.

Trầm Hạ gương mặt mỉm cười bất đắc dĩ, lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu gia hoả "Con cũng biết cô út rất bận mà.

Chẳng phải cô đã bảo sẽ bù cho con một nồi thịt bò hầm sao"
"Oh~" - Tiểu Huân bĩu môi đá bay viên đá nhỏ dưới chân "Nhưng người ta muốn đi xem phim với đại tỷ mà"
"Vậy lần sau con xếp lịch hẹn lại với cô út.

Còn bây giờ chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu thôi" - Trầm Hạ quả thật cảm thấy nên nói với Dĩ An đừng quá nuông chiều tiểu gia hoả, chìu đến nổi bao tử cũng bám dính lấy Dĩ An.

Trầm Hạ tất nhiên là người phụ nữ của gia đình nên từ món tây đến món ta điều có thể làm tốt nhưng bẩm sinh thân quý tộc nên tiểu gia hoả có niềm đam mê mãnh liệt với món tây, mà người sống bên Mỹ bảy năm có thể thoả mãn được kẻ háu ăn Trầm Dĩ Huân.

Hai mẹ con vui vẻ nắm tay nhau hướng về siêu thị nhưng bỗng nhiên có một chiếc xe KIA Carnival dừng lại chắn ngang phía trước, bảy tám tên đàn ông xăm trỗ lực lưỡng bước xuống tiến về Trầm Hạ.

Nàng có dự cảm chẳng lành liền nắm chặt lấy tay con gái lùi về sau.

Cùng lúc đó, vệ sĩ theo sau thấy tình hình không ổn cũng nhanh nhẹn xuất hiện bảo vệ hai mẹ con Trầm Hạ trong vòng vây.

"Con mẹ nó, ở đâu ra đám này vậy?" - Một tên trong đó lớn tiếng mắng.

"Kệ mẹ bọn chúng, đánh cho tao, bắt hai mẹ con nó về cho thiếu gia."
Thế là hai bên liền giao đấu với nhau, phía bên vệ sĩ vừa đánh chặn đầu bọn giang hồ vừa bảo vệ Trầm Hạ, đội trưởng đưa chân đạp ngay mặt một tên, xoay người lớn tiếng phân phó "Đưa thiếu phu nhân đi nhanh"
Vệ sĩ nhanh nhẹn đưa Trầm Hạ cùng tiểu gia hoả lên xe, chiếc xe chạy trên đường nhưng phía sau vẫn bị bám đuôi.

Vừa lúc là giờ cao điểm nên nơi nơi điều kẹt xe nghiêm trọng không di chuyển được, tình thế bất lợi vệ sĩ quyết định xuống xe hộ tống thiếu phu nhân đi đường tắt về nhà chỉ mất khoảng 5 phút.

Ở ngã rẽ của một con hẻm nhỏ, Trầm Hạ cùng tiểu gia hoả được bốn bảo tiêu dẫn dắt.

"Ấy...!trốn đi đâu đây" - Một tên cao to, áo sơ mi mở rộng nở nụ cười to chắn phía trước lớn tiếng hỏi.

Vệ sĩ lúc này nhìn phía trước một đám năm người, phía sau cũng là bốn tên, kẻ nào cũng cầm vũ khí liền biết bọn chúng gọi thêm người.

Tiến thoái lưỡng nan làm thái dương bảo tiêu xuất hiện mồ hôi, tinh thần nâng cao "Nhất định phải bảo vệ thiếu phu nhân và tiểu thiên kim an toàn"
Dứt lời bốn vị sĩ liền rút trong người ra dùi cui ba khúc tiến lên phía trước.


Ba người chém giết mở đường, người còn lại hộ tống thoát vòng vây.

Trầm Hạ tuy trong lòng khiếp sợ nhưng nàng vẫn trấn an bản thân, bế lấy con gái bảo hộ trong lòng với suy nghĩ dù có chết nàng vẫn phải để tiểu gia hoả an toàn bình yên.

Bất ngờ một tên từ bên trái thoát được cản trở của vệ sĩ liền hướng đến bên này chém thẳng, vệ sĩ kinh ngạc nên không đỡ được liền bị thương.

Trầm Dĩ Huân nhìn thấy thúc thúc vì bảo vệ mình mà ngã xuống máu đỏ nhiễm cả áo sơ mi trắng, cô bé cắn môi suy nghĩ liền vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của mẹ nhanh chân tiến đến cầm lấy dùi cui của thúc thúc.

"Tiểu Huân nguy hiểm" – Trầm Dĩ Huân động tác nhanh lẹ làm Trầm Hạ không ngăn cản kịp chỉ có thể lo lắng la lên.

"Con sẽ bảo vệ mẹ"-Tiểu Huân nhăn mi, cầm chắc gậy trong tay chắn trước Trầm Hạ nhìn tên to con đang tiến lại gần, hắn tiến tới hai người liền lùi.

Trong lòng cô bé chỉ nghĩ rằng phải bảo vệ mẹ dù có thế nào đi nữa.

"Nhóc con, đầu hàng đi bọn tao sẽ nhẹ nhàng với mẹ con mày.

Mày nghĩ đứa nhóc như mày sẽ làm được gì.

Ha ha ha" - Càng nói hắn càng hăng say cười to, vết sẹo dài trên mặt run theo nụ cười càng trở nên ghê sợ.

"Hừ, ngươi thử xem" - Trầm Dĩ Huân trong lòng run sợ nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra bên ngoài vì cô bé biết sẽ có người đến cứu, chỉ cần kéo dài thêm chút là được chỉ là trong lòng thầm than "Khốn thật, anh Tường sao còn chưa tới?"
Tên đó liền như lúc nãy thực hiện hành động mau lẹ nhanh chóng bắt lấy Tiểu Huân, vì là đứa nhỏ nên hắn tự cao dùng lực nhẹ hơn nhưng không ngờ Trầm Dĩ Huân nhanh nhẹn bắt được mánh khoé tránh né, lợi dụng thân mình nhỏ nhắn cúi người, tay nắm chặt dùi cui tiến thẳng về phía trước dùng lực vung thẳng một đường vào bụng hắn, sau đó lợi dụng lúc hắn ôm bụng kêu đau liền vung gậy đánh lên phía sau gáy làm hắn bất tỉnh.

Chưa kịp vui mừng vài tên khác chạy đến, nhìn thấy đàn em bị một con nhóc đánh bất tỉnh, máu nóng liền bốc lên cao khí thế cuồng dã hơn.

Một tên nhanh tay bắt được tiểu gia hoả giơ lên cao, Trầm Hạ thấy vậy liền chạy đến muốn kéo ra nhưng bị tên khác nắm tóc kéo ngược lại.

Dù rất đau nhưng nàng vẫn cố gắng vùng vẫy tránh thoát tiến về phía con gái.

"Buông ra, khốn kiếp thả mẹ ta ra." - Trầm Dĩ Huân trên không hai chân vùng vẫy, thấy mẹ bị hành hạ liền cắn răng la lên.

"Hừ, con đàn bà khốn khiếp" - Một tên bị Trầm Hạ đạp được vào chân liền đau buông tay tán nàng một cái, miệng chửi rủa.

Trầm Dĩ Huân thấy thế, ánh mắt đỏ lên nhưng không rơi lệ nhưng ẩn sâu trong đó là sự quật cường mang hàn khí "Khốn nạn, ta giết các ngươi"
"Bốp..Uỳnh...Bốp..Rắc!!" - Tiếng đánh nhau vang lên phía sau, kẻ ngã xuống va đập vào tường cũng như tiếng gãy tay vang khắp ngõ nhỏ làm hai tên đang hành hạ mẹ con Trầm Hạ ngước nhìn.

Bóng dáng cô gái nơi đó lưu loát tránh né rồi từng cước đánh vào tử huyệt của bọn giang hồ.


Gương mặt bị che đi bởi chiếc nón kết màu đen,chân đặt trên mặt một kẻ nằm bên dưới, giọng nói cợt nhã hướng đến bọn phía trước "Bang Lôi Phong bọn bây càng ngày càng luỵ sao? Hèn hạ đến nổi đụng tay chân với phụ nữ và trẻ em?"
"Mày dám" - Tên giữ lấy tiểu Huân nhìn đám anh em bị đánh cho tơi tả nằm trên mặt đất, lại nghe lời chăm biếm của con đàn bà kia liền nhăn mi hung tợn.

"Đến đây xem tao dám không?"- Cô gái khiêu khích.

Tên đó buông ra Dĩ Huân liền tiến lên phía trước vung quyền, cô gái ngã người về sau tránh né hắn tiếp tục vung tay tới tấp.

Cô gái lợi dụng bên tường liền dụng lực đạp lên bay đến phía sau hắn, cô nhanh chân nâng gối húc thẳng phần eo sau lưng làm hắn ngã ra sau, chưa kịp kêu đau cô bắt lấy cổ hắn nhẹ nhàng cười "Bây giờ biết câu trả lời chưa?", khoé miệng nhếch cao, cổ tay hướng bên phải "Rắc!" - giọt máu từ khoé miệng hắn trào ra.

Tên còn lại thấy thế cũng buông Trầm Hạ ra tiến lên, nhanh chóng bị cô nắm được hai tay bẻ ngược ra phía sau, chân thon dài đạp lên khuỵ gối "Rắc!" - xương lòi ra nhô lên khiến người ta ghê sợ.

Cô gái rút trong người ra chiếc khăn trắng khẽ lau tay, nhìn Trầm Hạ bơ phờ đôi mắc đỏ ôm chặt lấy Dĩ Huân.

Đôi mắt cô dán thẳng vào thân ảnh nhỏ của Dĩ Huân mà đôi môi đỏ nở nụ cười "Khá lắm nhóc con"
Đúng lúc này, Tường dẫn người chạy đến xem quang cảnh rồi ánh mắt sắc bén nhìn người con gái bình thản trước mặt, đôi mi nhăn lại nhưng vẫn cảm kích nói tiếng "Cám ơn"
"Không có gì" - Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi hẻm.

Người của Tường thu xếp lại hiện trường sau đó hộ tống mẹ con Trầm Hạ ra ngoài đường lớn, tuy nhiên trong lúc mọi người không chú ý có một chiếc xe phân khối lớn hướng Trầm Hạ chạy dến với tốc độ nhanh.

"Mẹ, cẩn thận"
Khi mọi người nhận thức được đã thấy Trầm Dĩ Huân nằm nơi đó bất tỉnh, máu nơi khóe môi tràn ra làm ướt phần cổ.

Trầm Hạ gương mặt trắng bệch, thất thần trong vài giây liền nhanh chân chạy đến bên người con gái, nàng làm sao quên được ngay lúc ấy con bé đã nắm tay kéo mình lại nhưng do lực quá lớn nghịch với bản thân nhỏ bé liền không trụ được liền hướng về phía trước.

"Cộc..cộc" - Tiếng giày cao gót vang vọng trong hành lang âm u của khu vực cấp cứu.

Từ thúc cùng Tường thấy thân ảnh Dĩ An xuất hiện liền nghiêm trang chào "Tiểu thư"
Dĩ An nhìn đèn phòng phẫu thuật còn sáng đèn liền nhíu mày "Thế nào rồi?"
"Là viện trưởng phụ trách ca này, có hỏi thăm tình hình bên trong nhưng y tá bảo hiện tượng xuất huyết nghiêm trọng.

E rằng..."
"E rằng cái gì?" – Dĩ An mất kiểm soát quát lớn "Cứu không được bọn họ liền chôn theo"
Giọng Dĩ An vang trong không gian lạnh lẽo mang nặng sát khí làm ai cũng phải e dè không lên tiếng, Lý Giao Viên đuổi kịp đứng kế bên nhăn mi quan sát tình hình, nàng nhìn thấy mọi người mang gương mặt trầm trọng cũng tăng thêm lo lắng vài phần nhưng hiện tại có lo lắng cũng không thể làm được gì ngoài việc chờ đợi, Lý Giao Viên nâng tay nắm lấy bàn tay phải đang nắm thành quyền của Dĩ An, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Huân là cát nhân thiên tướng sẽ không sao đâu."
Dĩ An nhíu mi quay sang nhìn Lý Giao Viên, ánh mắt không còn độ ấm cũng chẳng còn ôn nhu "Nếu không vì chị ta, mình đã có thể bảo vệ tiểu gia hỏa bình an.

Mình vì chị ta nhưng chồng chị ta lại muốn mạng của người nhà cô.

Dĩ An ơi Dĩ An, mày thấy không?" - Cô gạt tay Lý Giao Viên đang nắm lấy mình, Dĩ An nở nụ cười tươi đến đáng sợ nhấn mạnh từng chữ: "Hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy chị."
"An..." – Lý Giao Viên khó tin nhìn Dĩ An, nhìn con người cách đây mấy giờ cười vui vẻ với nàng mà hiện tại trở nên đáng sợ.

Nụ cười đó giống quỹ dữ từ địa ngục, không hơi ấm ôn nhu hay chỉ cần như mọi khi khinh thường cũng được mà là lãnh huyết đến muốn lấy mạng người.


Lý Giao Viên nắm chặt tay, móng tay dường như đâm vào da thịt, ánh mắt nàng rưng rưng nhìn Dĩ An rồi lại nhìn sang Trầm Hạ đang ngồi bên ghế chờ đầy đau thương, nàng muốn tiến lên an ủi một tiếng nhưng không dám cũng không thể.

Dĩ An không nhìn Lý Giao Viên mà hướng đến Trầm Hạ, cô nhìn chị dâu tóc tai hỗn loạn cùng quần áo xộc xệch, gương mặt xinh đẹp nay có vài vết đỏ bầm do vùng vẫy mà tạo thành.

Dĩ An hít sâu một hơi, cởi áo khoác đắp lên người Trầm Hạ, cô ngồi xuống bên cạnh vươn tay đem Trầm Hạ ôm vào lòng, thân mình Trầm Hạ run rẩy nắm lấy tay áo Dĩ An nghẹn ngào "Tiểu Huân, Tiểu Huân nó..."
"Tiểu Huân sẽ không sao, em đảm bảo với chị tiểu gia hỏa sẽ không có chuyện gì" – Dĩ An ghì chặt Trầm Hạ vào lòng, tay khẽ vuốt mái tóc rối tung nhẹ giọng an ủi.

Nhưng nếu mọi người để ý sẽ thấy rõ mi tâm Dĩ An nhíu chặt và tay phải có chút run rẩy đang được kiềm chế, đó là do vận động mạnh liên tục trong quá trình lái xe dẫn đến cơ tay chịu áp lực lớn lên vết thương cũ khiến nó co lại đau buốt hơn bình thường.

Lý Giao Viên vẫn chưa về, nàng đứng ở chỗ rẽ hành lang quan sát tình hình bên kia, nhìn người mình thương ôm chặt lấy một người khác mà ôn nhu an ủi nàng chỉ biết cắn chặt môi để nước mắt không rơi xuống, Lý Giao Viên biết lúc này nàng nghĩ đến những chuyện này là không đúng nhưng sao lòng đau quá, trái tim cứ như có vật gì cứa vào, nỗi đau da thịt vẫn không đau bằng nơi trái tim quặn lại.

Lý Giao Viên nhắm chặt đôi mắt lại dằn lòng khó chịu, lại mở mắt ra mà chấp tay cầu nguyện "Phật tổ, Tiểu Huân là bé con xinh đẹp, thông minh lại ngoan ngoãn nên con xin người hãy phù hộ Tiểu Huân.

Cầu xin người."
Cô gái lúc nãy vẫn yên lặng đứng dựa vào tường cùng Từ thúc.

Vốn dĩ sau cuộc ẩu đả cô đã đi nhưng lại vô tình tại bệnh viện nhìn thấy những người lúc nãy hốt hoảng chạy theo băng ca hướng phòng cấp cứu mà trên giường bệnh là cô bé kia, Từ thúc lại chạy theo phía sau nên lòng hiếu kỳ liền xuất hiện khiến cô bước đến chỗ này.

Từ lúc Dĩ An bước vào cô liền quan sát, khí chất cùng ánh mắt sát khí tỏa ra từ Dĩ An khiến nàng phải trầm mình suy nghĩ phán đoán hai mẹ con này có mối quan hệ như thế nào với người này.

Đương nhiên, cô biết rõ Dĩ An là ai chỉ là đến khi nhìn thấy Từ thúc cung kính trước mặt cô gái đó, suy nghĩ liền bắt đầu có một vài điểm sáng tỏ, cô kéo nhẹ nón che đi gương mặt tà khí của mình mà lại để lộ đôi môi đỏ nụ cười đầy yêu mị.

Mọi người đợi chờ mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Lúc này, đèn phẫu thuật đã tắt cừa phòng mở ra, viện trưởng gương mặt mỏi mệt sau khoảng thời gian dài phẫu thuật vẫn không che khỏi nụ cười.

"Phẫu thuật rất thành công, cô bé tuy bị tràn máu màng phổi nhưng đã tạm thời khắc phục được, sức khỏe hiện giờ vẫn còn rất yếu nên sẽ đưa vào phòng ICU để quan sát thêm vài ngày."
"Cám ơn viện trưởng" – Dĩ An thở dài an tâm, nhìn phía sau y tá đẩy băng ca ra ngoài.

Trầm Dĩ Huân gương mặt nhợt nhạt nằm trên đó, người gắn ống thở oxy cùng những sợi dây khác, kế bên là điện tâm đồ kêu lên "Tít..tít" làm người ta không khỏi đau lòng nghĩ đến cô bé hồn nhiên.

Viện trưởng nhìn Dĩ An khí thế bức người trước mặt liền cảm giác áp lực, cũng may là phẫu thuật thành công nếu không e rằng cái mạng của ông cũng không còn, nghĩ vậy ông khiêm tốn "Không có gì, là trách nhiệm của chúng tôi.

Huống chi cô bé rất kiên cường."
Dĩ An gật đầu hướng Tường phân phó "Tiễn viện trưởng cùng đi đóng viện phí"
"Vâng, tiểu thư"
Nhìn Trầm Hạ đi theo bên cạnh y tá đưa tiểu gia hỏa về phòng ICU, Dĩ An âm trầm đứng đó đơn giản hỏi "Là Phác Hy?"
"Vâng"
Hít sâu một hơi điều hòa hơi thở, Dĩ An nắm chặt tay thành quyền.

Mà phía nơi mọi người không để ý, thân ảnh Lý Giao Viên vừa xoay người tính đi liền nghe đến tên "Phác Hy" liền đứng lại, nàng không khỏi nhíu mày suy ngẫm "Chuyện này có liên quan đến hắn? Đây không phải tai nạn? Trầm Hạ - Phác Hy, Kim Bản – Phác thị."
---------------
Nhân vật mới xuất hiện rồi, các bạn đoán xem cô ấy là ai?.