Dị Giới Chi Thực Linh Sư

Chương 1



"Tiểu nha đầu, xem ca ca con tỉnh chưa, tỉnh rồi thì bưng thuốc đã nấu xong cho hắn đi." Ngoài phòng vang lên âm thanh nữ tử.

"Vâng." Không lâu sau, tiểu loli tung tăng nhảy nhót xốc rèm tiến vào, sau khi thấy Trình Dịch Phạn mở mắt nằm trên giường, lập tức chạy ra ngoài kêu: "Mẫu thân! Tam ca tỉnh rồi!"

"Ừ, bưng thuốc cho ca ca con đi, phải cẩn thận!"

"Vâng, mẫu thân!"

Trong phòng, Trình Dịch Phạn trợn tròn mắt nhìn trần nhà, chậm rãi mỉm cười.

Trình Dịch Phong thật ra xuyên đến đây, nguyên bản cậu chỉ là sinh viên bình thường, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc bình thường, vốn nghĩ có thể an ổn sống qua một đời, bỗng nghênh đón mạt thế. Trong mạt thế phần lớn con người đều biến thành tang thi đáng sợ, thế giới trong nháy mắt biến thành địa ngục tàn khốc.

Không ngờ cậu may mắn thức tỉnh dị năng, mang theo một nhà cữu cữu chạy trốn, thật vất vả đến được căn cứ an toàn. Cha mẹ cậu mất sớm, cữu cữu và mợ vì tài sản mà thu nhận cậu, tuy họ đối đãi với cậu không tốt, trừ cung cấp nơi ăn ở thì chưa từng cho cậu thứ gì, nhưng tóm lại họ đã nuôi lớn cậu, cậu không thể bỏ mặc họ.

Nhưng lòng tốt không được báo đáp, vì cậu có dị năng, nên một nhà cữu cữu như dòi trong xương quấn lấy cậu, bắt cậu ra ngoài nhận nghiệm vụ gϊếŧ tang thi, dùng tích phân cung cấp cho bọn họ cuộc sống thoải mái trong căn cứ. Cậu không ngốc, tự nhiên không muốn bị bọn họ tiếp tục lợi dụng. Theo cậu thấy, cậu dẫn bọn họ chạy trốn, lại cho bọn họ ăn ngon uống tốt nuôi dưỡng bọn họ lâu như vậy, xem như đã trả đủ công ơn dưỡng dục rồi. Nhưng một nhà cữu cữu lại coi cậu như lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân.

Ngay khi cậu không phòng bị, biểu tỷ đâm một dao vào ngực cậu.

Nhưng cậu càng không nghĩ tới, tình huống chỉ có trong tiểu thuyết phim ảnh lại rơi trên người mình. Cậu chẳng những không chết, ngược lại xuyên vào một đứa trẻ ở cổ đại, sống lại không nói, còn vô duyên vô cớ trẻ ra mười tuổi!

Sau khi dung hợp ký ức thân thể này, cậu đại khái hiểu được tình huống của nguyên chủ. Nguyên chủ xuất thân từ một gia tộc võ đạo xuống dốc, tổ tiên từng xuất hiện Võ giả Nguyên Cảnh tôn quý. Nhưng phụ thân cậu Trình Văn Đào tư chất kém cỏi, tu luyện nhiều năm vẫn chỉ là Võ giả Lực Cảnh bình thường, hiện tại là thành viên của một tiểu đội săn thú tại thành Thanh Sơn, cứ một đoạn thời gian sẽ ra ngoài săn bắt yêu thú. Yêu thú cả người điều là bảo, tùy tiện bắt một con cũng kiếm được không ít tiền, đặc biệt nguyên dan chứa toàn bộ linh lực của yêu thú, giá càng xa xỉ, chẳng qua đoàn người chia đều cũng chẳng được bao nhiêu.

Mẫu thân Khâu Thị của cậu cũng là Võ giã nhưng tu vi không cao, khó khăn lắm mới đột phá Lực Võ Cảnh, nhưng phụ thân bà lại là Dược đồ, vì vậy bà theo phụ thân học tập được không ít tri thức, hiện tại làm người trông coi vườn Linh Thực. Tuy thu nhập của hai vợ chồng không cao, nhưng cũng đủ nuôi sống cả gia đình.

Trước Trình Dịch Phạn có hai ca ca, dưới còn có một muội muội, người lớn Trình gia đều rất khỏe mạnh.

Nhưng khi Khâu Thị hoài thai Trình Dịch Phạn, vì chăm sóc linh thực quá độ nên sinh non hai tháng, hài tử thiếu chút nữa đã chết đi, sau đó tuy cứu được, nhưng lại là một hài tử sinh ra đã yếu ớt. Vì vậy Trình Dịch Phạn từ nhỏ thân thể gầy yếu, gánh không nổi, vác không được, đi hai bước đã thở dốc.

Kỳ thật điều này cũng không có gì, nếu dựa theo kịch bản xuyên qua bình thường, cậu có thể học ngoại trú, thi đậu công danh, quang tông diệu tổ, chỉ cần cố gắng đọc sách , thân thể gầy yếu thì làm sao?

Cố tình cậu lại xuyên đến thế giới lấy võ vi tôn, Linh Võ Đai Lục, nơi này yêu thú hoành hành, võ giả có địa vị cao không thể với tới.

Ở đây mọi người bất luận nam nữ từ nhỏ đã bất đầu rèn luyện thân thể, rèn luyện khí lực, học tập các loại võ học công pháp, chỉ vì thành Võ giã cường đại. Sau khi trở thành Võ giã, không chỉ hưởng vô tận quang vinh cùng quyền thế, còn kéo dài tuổi thọ. Theo Võ giả tu vi càng cao, thọ mệnh của họ càng dài, nghe nói đạt đến cảnh giới cao nhất, thậm chí có năng lực hủy thiên diệt địa.

Bọn nhỏ năm tuổi bắt đầu đọc sách tập viết, học một vài đạo lý làm người, đến khi mười tuổi thân thể bắt đầu phát dục, sẽ bị đưa đến Võ Phủ học tập võ thuật cơ sở. Đến mười lăm tuổi, những hài tử có tư chất và thiên phú sẽ được chọn ra, trở thành đối tượng các đại tông môn tranh đoạt, chính thức bước lên con đường Võ giả.

Đại ca Trình Dịch Hòa mười bảy tuổi, chính là người may mắn có thiên phú võ đạo không tồi, sớm đã đột phá Thối Thể Cảnh đạt tới Lực Võ Cảnh. Được Tứ Phương Tông, tông môn lớn nhất Thành Thanh Sơn thu làm đệ tử ngoại môn, nghe nói đệ tử ngoại môn dựa vào xếp hạng thực lực, chỉ cần mỗi năm một lần trong đại hội thí luyện bảo trì biểu hiện ưu tú, có thể trở thành đệ tử nội môn. Nhị ca Trình Dịch Hoài chưa đầy mười lăm tuổi, còn đang học tập trong Võ Phủ, nhưng đã là Thối Thể Cảnh tầng năm võ đồ, thực lực xem như số một số hai trong Võ Phủ. Nguyên chủ năm nay vừa vặn mười tuổi, vừa lúc tới tuổi tập võ, muội muội nhỏ nhất Trình Dịch Oánh mới bốn tuổi, nhưng rất hiểu chuyện.

Kỳ thật thân thể Trình Dịch Phạn kém như vậy, thật sự không nên tập võ, cha mẹ cậu cũng luyến tiếc cậu chịu khổ, nhưng suy xét đến quy luật thế giới này, những người không có võ đều sẽ bị người ta khinh thường, hơn nữa luyện võ cũng có tác dụng cường thân kiện thể, có lẽ sẽ giúp được ít nhiều cho thân thể cậu, liền cắn chặt răng, đưa cậu đến Võ Phủ.

Nhưng vốn cậu sinh ra thân thể đã yếu ớt, lại muốn tập võ, việc này so với tìm chết có gì khác nhau?

Quả nhiên ngày đầu tiên tới Võ Phủ, cậu đột nhiên phát bệnh trong lúc huấn luyện, được người đưa về, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.

À, không đúng, phải nói là đã chết, nên mới khiến Trình Dịch Phạn chiếm tiện nghi xuyên đến.

Chẳng qua Trình Dịch Phạn sau khi xuyên đến chỉ thay đổi linh hồn, thân thể vẫn rách nát như vậy, nên sau khi cậu tỉnh lại vẫn luôn nằm trên giường, đến nâng tay lên cũng không được, cảm giác hô hấp như cố hết sức vậy, Trình Dịch Phạn hoài nghi, mình sẽ chịu không nổi mà lại chết nữa không.

Sau khi cậu phát bệnh, mẫu thân mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân cũng cả ngày than ngắn thở dài, cảm thấy đều do bọn họ sai, không nên đưa hài tử đến Võ Phủ. May mà Khâu Thị làm việc trong Linh Thực Viên, có chút giao tình với một dược đồ thường xuyên đến Linh Thực Viên chọn lựa linh thực, giúp bà mua được một viên linh dược bổ thể, nghe nói do sư phụ hắn luyện ra.

Linh dược bổ thể tên như ý nghĩa chính là dược vật bồi bổ thân thể cải thiện thể chất, tuy cấp bậc không cao nhưng luyện chế cũng rất phiền phức, tuy nói luyện ra cũng phải qua tay Thực Linh Sư, rất nhiều dược hiệu phải do dược đồ chế tác linh dược làm đi làm lại nhiều lần mới chế tác ra, vì vậy giá rất xa xỉ. Vì chữa bệnh cho Trình Dịch Phạn, phụ thân phải lấy hết toàn bộ vốn liếng tích góp nhiều năm trong nhà, mới mua được viên linh dược bổ thể kia.

Sau khi ăn linh dược bổ thể, hơi thở thoi thóp của Trình Dịch Phạn cuối cùng cũng dần dần khôi phục, sau khi nghỉ ngơi vài ngày liền có thể ngồi dậy, cảm giác hô hấp so với trước kia thông suốt hơn một chút, ngay cả dị năng hệ mộc trong cơ thể kiếp trước vậy mà cũng được kích phát, khiến cậu không khỏi kinh ngạc trước tác dụng thần kỳ của linh dược này.

Cậu nhớ từng nghe đại ca nói, có loại linh dược cao cấp tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt, chỉ là linh dược này giá cả tuyệt đối không phải những người có điều kiện sống như bọn họ chi trả được.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự tò mò của Trình Dịch Phạn đối với linh dược ở thế giới này, hiện tại cấp bậc dị năng của cậu quá yếu, thể chất của thân thể còn chưa được cải thiện, muốn đăng ký luyện võ là không thể, có lẽ cậu có thể thử học luyện dược?

Thực Linh Sư có thể khống chế linh thực, luyện chế linh dược, sở trường của họ là luyện chế linh dược, không những có thể chữa thương cứu mạng, cải thiện thể chất, còn có thể giúp tăng thực lực khi chiến đấu, thậm chí trợ giúp Võ giả đột phá bình cảnh, thăng cảnh giới.

Chỉ riêng một điểm linh dược kích phát dị năng hệ mộc trong thân thể cậu, liền nhìn ra được linh dược có ích lợi rất lớn với dị năng của cậu, huống chi phương pháp cậu thường dùng để rèn luyện dị năng hệ mộc là khống chế thực vật biến dị tuân theo mệnh lệnh của mình, vì vậy việc khống chế linh thực đối với cậu mà nói đơn giản chỉ như một bữa sáng, nói không chừng cậu thích hợp trở thành một Thực Linh Sư.

Nhưng so với việc cậu muốn trở thành Thực Linh Sư thì có một việc càng quan trọng hơn đó chính là —— cậu muốn trở thành đỉnh cấp Võ giả, ngoại trừ phải khắc khổ rèn luyện khí lực, còn phải có dược vật phụ trợ giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, cải thiện thể chất, cường gân kiện cốt. Muốn trở thành Võ giả cường đại, linh dược phụ trợ là thứ tuyệt đối không thể thiếu.

Vì vậy những người được xưng là Thực Linh Sư luôn bị các thế lực lớn tranh nhau mượn sức, linh dược họ luyện chế không chỉ có giá trị cực cao mà còn có số lượng cực kỳ ít ỏi, trên thị trường rất hiếm khi xuất hiện. Cũng may Khâu Thị có chút quen biết với vị dược đồ kia, nếu không dù bọn họ có nhiều tiền tài thế nào đi chăng nữa, thì cũng không mua được linh dược xuất ra từ tay Thực Linh Sư.

Nếu cậu trở thành Thực Linh Sư, sau này cả đời cơm áo không lo, còn tạo phúc cho người thân. Vị dược đồ quen biết với Khâu Thị, đến giờ mới chỉ biết luyện chế hai loại linh dược cấp thấp là cầm máu và chữa thương, nhưng thời điểm cầm đến dược đường bán, cũng vẫn cung không đủ cầu.

Nhưng người muốn trở thành Thực Linh Sư nhiều đến đếm không xuể, lại thường chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa dược đồ, những người chân chính trở thành Thực Linh Sư lại ít ỏi không có mấy.

Thực Linh Sư cực kỳ chú trọng thiên phú hồn lực, những người có thiên phú hồn lực cao, có thể nói ngàn dặm mới tìm được một. Thiên phú hồn lực chính là cảm ứng linh lực, điểm này vậy mà tương tự dị năng hệ mộc trong cơ thể cậu. Nhưng chỉ có thiên phú hồn lực vẫn không đủ, còn cần phương thuốc mới có thể luyện chế được các loại linh dược. Nhưng những phương thuốc này đều là chí bảo trong đại gia tộc và tông môn, trăm năm truyền thừa, tuyệt đối không lưu truyền bên ngoài, đây cũng một trong số những trở ngại khiến Thực Linh Sư trở nên thưa thớt.

Trình Dịch Phạn tuy có dị năng trong người, nhưng không có gia thế, bối cảnh, muốn tiếp xúc với phương thuốc, học tập phương pháp luyện dược, chỉ có tiến vào tông môn làm đệ tử của một vị Thực Linh Sư mới có hy vọng. Xem ra cậu cần nắm chắc thời gian rèn luyện dị năng chữa trị thân thể, mau chóng tiến vào Võ Phủ, đến lúc đó triển lộ dị năng của chính mình, nếu được khảo nghiệm có thiên phú hồn lực, chắc chắn cậu sẽ trở thành đối tượng các đại tông môn tranh đoạt.

"Tam ca, uống thuốc này!"

Tiểu nha đầu hoạt bát đi chưa được bao lâu đã quay lại, cắt đứt suy nghĩ của Trình Dịch Phạn, tay bưng chén thuốc màu đen, đưa cho Trình Dịch Phạn.

Chén dược này là của dược đồ kia, dược hiệu tự nhiên không thể so sánh với viên linh dược bổ thể Thực Linh Sư luyện chế ra, nhưng cũng có chút tác dụng điều trị thân thể. Đây là Trình gia khẩn cấp bỏ nốt một chút tiền ít ỏi trong túi ra mua được, vì vậy dược này uống vô cùng khó nuốt, Trình Dịch Phạn như cũ ngoan ngoãn uống sạch chén thuốc, chẳng qua trong miệng tràn đầy dư vị đắng chát khiến biểu tình trên mặt Trình Dịch Phạn không khỏi vặn vẹo.

"Tam ca, cho huynh."

Trình Dịch Oánh thấy thế, lặng lẽ lấy thứ từ bao giấy nhỏ, nhét vào trong tay Trình Dịch Phạn.

Cậu vừa mở ra, liền thấy một khối đường mạch nha nho nhỏ bị bọc bên trong bao giấy, đã chảy nước, cậu nhớ mấy ngày trước là sinh nhật của tiểu nha đầu, phụ thân mua một bọc đường mạch nha nhỏ cho nàng ăn. Tiểu nha đầu khẳng định luyến tiếc không dám ăn hết, để dành cất đi từ từ ăn, lúc này lại cho mình...

Tiểu nha đầu mới bốn tuổi đã như bà cụ non phi thường hiểu chuyện, Trình Dịch Phạn tức khắc cảm thấy mũi chua xót, duỗi tay xoa đầu tiểu hài tử.

。。。