Dị Giới Chi Thực Linh Sư

Chương 14



Phương Minh thấy bọn họ đồng ý thì cười lấy từ trong nạp giới ra mười bình Linh dược, nói, "Vừa rồi đa tạ hai vị ra tay trợ giúp, đây là thù lao đã bàn tốt từ trước."

Mười bình này đều là Cầm Máu Tán, mặc dù phẩm cấp thấp, nhưng tóm lại vẫn là Linh dược, lúc mấu chốt nói không chừng sẽ có tác dụng, không dùng được cũng có thể bán lấy tiền, huống chi vừa rồi bọn họ xác thật là bị liên lụy, cầm chút phí cũng đúng, vì thế Trình Văn Đào và A Vượng không từ chối mà nhận Linh dược.

"Yêu đan của con cự lang này rất giúp ích cho việc tu luyện của tại hạ, không biết hai vị có đồng ý nhường cho tại hạ không?" Phương Minh tiện đà lại khách khí nói, "Đợi sau này tại hạ thuận lợi trở thành Thực Linh Sư, sẽ dùng yêu đan này luyện chế cho hai vị Linh dược tăng cường thực lực, giúp hai vị đột phá cảnh giới hiện tại."

Lời này không thể không nói rất hay, nhưng toàn thân cự lang từ trên xuống dưới đáng giá tiền nhất chỉ sợ là yêu đan của nó, nội đan yêu thú là thứ cần thiết để luyện chế linh dược tăng cường thực lực, một viên thường có thể bán được giá cao đến hàng trăm hàng ngàn Linh Tinh. Dù lấy toàn bộ Linh dược trên người tên Phương Minh này, cũng không bù được giá trị của viên yêu đan này.

Tuy hiện giờ Phương Minh là Dược Đồ, trên người cũng có rất nhiều Linh Dược tự mình luyện chế, nhưng ai biết hắn có thuận lợi thông qua kiểm tra trở thành Thực Linh Sư hay không? Dù cho thông qua kiểm tra, cũng không nhất định sẽ đạt được phương thuốc luyện chế linh dược tăng cường thực lực, mà dù có phương thuốc, hắn cũng không nhất định có thể luyện chế được. . .

Huống chi theo ước định, bọn họ đến thành trấn tiếp theo sẽ tách ra, đến lúc đó gặp lại được không thì chưa chắc, nói tới nói lui chung quy đều là vài lời nói suông nghe thì thấy hay thôi.

Nhưng mà Phương Minh tuy chỉ là Dược Đồ, lại có năng lực mời chào nhiều hộ vệ như vậy, còn có nạp giới giá trị xa xỉ, thuyết minh sau lưng hắn tất nhiên có thế lực duy trì. Hắn còn trẻ đã có tâm tính thủ đoạn như thế, tương lai trưởng thành đến mức nào còn chưa biết, lúc này đắc tội với hắn hiển nhiên không phải quyết định sáng suốt, vì vậy Trình Văn Đào và A Vượng cuối cùng vẫn đồng ý.

"Yêu thú này tại hạ thu vào nạp giới trước, đợi sau khi đến thành trấn kế tiếp, thì tìm một cửa hàng rồi bán đi, Linh Tinh nhận được hai vị chiếm sáu phần." Phương Minh biết mình chiếm tiện nghi có được yêu đan, vậy nên cho bọn họ nhiều Linh Tinh hơn.

"Đi." Hai người cũng không muốn nhiều lời với tên này, nhanh chóng lên đường quan trọng hơn, tâm tư của tên này quá sâu, đợi sau khi vào thành thì tìm cơ hội phải cách xa hắn ta mới được.

Trình Văn Đào trở lại xe Vân Thú, Trình Dịch Phạn thò đầu nhỏ ra, hỏi thăm xảy ra chuyện gì, Trình Văn Đào đơn giản kể lại cho cậu nghe, cũng không trông cậy một tiểu hài tử như cậu hiểu được quanh co lòng vòng trong đó, chỉ dặn cậu sau này nếu gặp phải người này trong Hiệp hội Thực Linh Sư, phải cách xa hắn mới tốt. Nhưng Trình Dịch Phạn cũng không phải một đứa trẻ bình thường, cậu vẫn nghe hiểu từ vài ba câu của Trình Văn Đào, tên Phương Minh kia là người tâm tư thâm trầm, sau này phải tránh xa chút để khỏi bị hố.

Một đường sau đó không gặp nguy hiểm gì, thuận lợi đến thành trấn kế tiếp trước khi đêm xuống, là Lâm Phong Thành.

Lâm Phong Thành lớn hơn Thanh Sơn Thành một chút, vị trí cũng không lệch như Thanh Sơn Thành, vì vậy nơi này rất nhiều người, vừa tiến vào đã cảm thấy cực kỳ náo nhiệt, trời đã tối nhưng mọi nơi trong thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Tòa thành này A Vượng đã tới mấy lần, trực tiếp đánh xe Vân Thú đến một khách điếm bề ngoài nhìn mộc mạc trang nhã, thuê hai gian phòng.

Xe Phương Minh theo sau bọn họ, lúc thấy bề ngoài của khách điếm này, còn có chút ghét bỏ, nhưng sau khi đi vào phát hiện nơi thanh u trang nhã này lại có loại tư vị đặc sắc khác, có vài chỗ điểm xuyết mấy vật trang trí nhỏ độc đáo, làm hắn cảm thấy không tệ lắm. Vì thế hắn cũng thuê hai gian, mình đơn độc một gian, hai tên võ giả khác một gian.

Một đường bôn ba, trên thân mọi người đều có chút mỏi mệt, liền gọi tiểu nhị mang nước nóng đến, ngâm tắm nước nóng một trận thoải mái dễ chịu. Đợi bọn họ rửa mặt xong, tiểu nhị tới thông báo cơm chiều của bọn họ đã được chuẩn bị xong.

Mọi người xuống lầu, thấy trong đại sảnh đã ngồi đầy người, chỉ dư lại hai bàn dựa gần tường, là giữ lại cho bọn họ, trên bàn có đồ ăn bọn họ đã chọn trước khi tắm.

Đoàn người Trình Văn Đào và đám người Phương Minh chia nhau ngồi vào bàn ăn, bọn họ chỉ chọn ba bốn món ăn, một chén canh, ba chén cơm tẻ lớn. Mà đám người Phương Minh thì gọi một bàn tràn đầy đồ ăn, các loại sơn trân hải vị, tất cả đều món chiêu bài, mùi hương xông vào mũi thơm nức, khiến người dùng cơm trong đại sảnh liên tiếp nhìn về phía bàn của Phương Minh.

Bởi vì lúc trước khi chiến đấu với cự lang, Trình Dịch Phạn vẫn luôn trong xe, cho nên giờ Phương Minh mới phát hiện hai tên cao thủ lại mang theo một đứa bé. Trong lòng hắn muốn mượn sức hai người, liền mời bọn họ cùng dùng cơm, lại bị Trình Văn Đào khéo lời từ chối.

Trình Văn Đào lo lắng nhi tử ủy khuất, đang nghĩ muốn gọi thêm hai món mặn nữa không, thì đã thấy Trình Dịch Phạn sắc mặt thỏa mãn vùi đầu vào khổ ăn, trong lòng thả lỏng, cũng ăn uống thỏa thích. Đồ ăn của khách điếm lượng đủ nhiều, hương vị cũng ngon, ba người ăn đến hài lòng.

Nhưng đang ăn cơm, Phương Minh bỗng gọi chưởng quầy khách điếm tới, cao giọng hỏi, "Chưởng quầy, nơi này có cửa hàng mua bán linh dược không?"

Vừa nghe đến hai chữ Linh dược, ánh mắt những người chung quanh nhìn Phương Minh đều thay đổi, mờ mịt đánh giá hắn.

"Khách quan, ngài là. . ."

"Tại hạ Phương Minh, là một Dược Đồ, đang muốn đến Dĩnh Bắc Thành tham gia kiểm tra Thực Linh Sư, ta có một ít Linh dược tự mình luyện chế muốn bán đổi thành Linh Tinh." Phương Minh mỉm cười nói.

"Thì ra là Phương đại nhân, nếu muốn bán Linh dược thì đương nhiên phải đến Đỉnh Phong đường Thương hội lớn nhất Lâm Phong Thành chúng ta." Thái độ của chưởng quỹ cũng lập tức cung kính.

Lúc này ánh mắt của những người chung quanh từ mịt mờ chuyển thành nóng rực, đây chính là một vị Thực Linh Sư tương lai a! Nếu có thể tạo quan hệ với hắn, chính là chuyện tốt trăm lợi không hại!

Lập tức có một võ giả đứng lên nói, "Không biết đại nhân muốn bán linh dược gì?"

"Tại hạ bất tài, chỉ biết luyện chế ba loại Linh dược, là Cầm Máu Tán, Cự Lực Tán và. . . Tụ Linh Tán!"

Vừa nghe đến ba chữ Tụ Linh Tán, trong đại sảnh quỷ dị an tĩnh giây lát, rồi lập tức huyên náo. Tụ Linh Tán là Linh dược cấp hai trợ giúp võ giả tụ tập linh khí vào kinh mạch trong cơ thể, phụ trợ võ giả xung kích Thông Mạch Cảnh. Được xem như Linh dược tăng cường thực lực, tuy phẩm cấp thấp, nhưng luyện chế lại khá khó khăn, cũng xem như một loại Linh dược hiếm thấy.

Thân là Dược Đồ, lại có thể luyện chế loại Linh dược cấp hai này, đủ để biểu hiện thiên phú luyện dược trác tuyệt của hắn.

"Đại nhân! Không biết Tụ Linh Tán của ngài bán thế nào?" Có người kìm lòng không được lập tức mở miệng hỏi.

"Tụ Linh Tán luyện chế cực kỳ khó khăn, tại hạ cũng chỉ thành công hai ba phần mười mà thôi, cho nên lần này ra ngoài trên người không mang nhiều, tổng cộng chỉ có năm bình."

Lời này khiến mọi người hít sâu một hơi, Linh dược trân quý như vậy, hắn lại có tới năm bình!

"Đại nhân nếu muốn đến Dĩnh Bắc Thành, chỉ mang hai hộ vệ sợ là không đủ." Có võ giả mắt sắc phát hiện hai tên võ giả ngồi cạnh Phương Minh thực lực chỉ mới Lực Võ Cảnh nhị tam trọng, hơn nữa trên người còn có vài vết thương vừa kết vảy.

"Chuyện này. . ." Phương Minh lập tức lộ vẻ mặt ảm đạm nói, "Lúc tại hạ ra ngoài, gia phụ đã chuẩn bị cho tại hạ bốn hộ vệ, nhưng không ngờ trên đường gian nguy, đã thiệt hại hai người. . ."

"Đại nhân! Lục mỗ Lực Võ Cảnh lục trọng, nguyện ý hộ tống đại nhân lên đường!"

"Đại nhân! Vương mỗ Lực Võ Cảnh ngũ trọng, nguyện ý hộ tống đại nhân lên đường!"

"Đại nhân. . ."

Nhất thời tiếng la hét ầm ĩ không chịu nổi, cuối cùng vẫn là Phương Minh mở miệng khiến bọn hắn an tĩnh lại, uyển chuyển nói mình không cần quá nhiều hộ vệ, thêm hai người là đủ, sau đó từ trong đám người kia chọn hai người có tu vi cao nhất, còn hứa hẹn sau khi đưa mình an toàn đến Dĩnh Bắc Thành, sẽ cho hai người một bình Tụ Linh Tán.

Phương Minh như lơ đãng nhìn thoáng qua Trình Văn Đào và A Vượng, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, hai hộ vệ hắn vừa chiêu mộ vẫn kém hai người này. Thân thủ của bọn họ bất phàm, còn can đảm hơn người, chỉ tiếc lại không muốn đi theo hắn.

"Đại nhân, tiểu nhân là Giám dược sư của Đỉnh Phong Đường phía đối diện, không biết có thể mượn Tụ Linh Tán của ngài đánh giá một chút không?" Chỉ mới qua một lát thôi, tin tức đã truyền đến phố đối diện. . .

"Đương nhiên có thể." Phương Minh vừa lật bàn tay, một bình sứ liền xuất hiện trên tay hắn.

Thấy trong tay hắn có trân bảo như Nạp Giới, mọi người xem trọng thân phận của hắn hơn vài phần.

Giám dược sư kia thật cẩn thận mở bình thuốc, nhẹ nhàng ngửi ngửi, rồi quan sát tỉ mỉ, cuối cùng gật đầu nói, "Xác thật là Linh dược cấp hai [ Tụ Linh Tán ], dược hiệu có thể đạt tới ba thành."

Mặc dù dược hiệu chỉ có ba thành, nhưng làm một Dược Đồ, luyện chế được Tụ Linh Tán có dược hiệu như vậy, đã là rất khó có được.

"Không biết đại nhân có nguyện ý bán Linh dược này cho Đỉnh Phong Đường của ta hay không? Tiểu nhân nguyện ra một trăm Hạ Phẩm Linh Tinh!"

"Mới một trăm khối! Lão tử ra 110!"

"Lão tử ra 120!"

Cuối cùng Phương Minh bán ba bình Tụ Linh Tán với giá 140 khối Hạ Phẩm Linh Tinh một bình, Cầm Máu Tán và Cự Lực Tán của hắn cũng bị người tranh mua không còn.

Trình Dịch Phạn đứng một bên nhìn đến mặt mộng bức, không nghĩ tới kỹ thuật trang bức của tên Phương Minh này cao siêu như vậy, mới qua một lát thôi, đã chiêu mộ cho mình hai tên thủ hạ có thực lực cao cường, còn chưa ra khỏi cửa đã kiếm được đầy bồn đầy bát, còn đem thanh danh của mình vang xa ra ngoài.

Thủ đoạn thật cao siêu nha!

。。。