Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 133: Tín Hiệu khẩn cấp



- Thật kinh khủng, một đòn của yêu thú cấp 6 là đây sao?

- Không thể ngờ, yêu thú nhỏ bé kia lại có kĩ năng mạnh đến vậy!

Khán giả kinh sợ không nhịn được cảm thán.

Khói bụi đã bớt đi, toàn trường tập trung nhìn vào sàn đấu, thật sự không nhịn được kinh hãi. Gia chủ Lí gia Lí Sơn người run run, bởi lão đã nhìn thấy điều lão sợ nhất. Lí Hùng bại. Cả thân hình hắn bị cháy khét, nằm không rõ sống chết, Bách Chung Lang cùng Hoàng Lan Hầu đã nằm thẳng cẳng, thân hình khét lẹt, chết không thể chết hơn được nữa. Chỉ Còn Bán Nguyệt Sư mặc dù bị cháy hết lông nhưng vẫn có thể cố gắng đứng dậy được. Hoàng Minh bên này quần ái tuy dính bụi đất, nhưng hắn khôn ghề tốn chút sức lực nào, chỉ có pikachu hơi thất thểu đang đứng trên vai hắn mà thôi.

- Lí Hùng không còn khả năng chiến đấu, Hoàng Chấn Minh thắng!

Trọng tài thông báo kết quả. Lí Sơ bất chấp mặt mũi, phóng xuống sàn đấu đỡ lấy Lí Hùng, nhét vào miệng hắn một viên đan dược.

Vẫn cứu được, chưa đứt đoạn!

Lí Sơ nhíu mày một cái, quay sang nhìn Hoàng Minh một cái nhìn thâm ý, trong mắt toát ra sát khí, phút chốc thu lại:

- Tiểu tử, khá lắm, cẩn thận một chút!

Lí Sơ buông ra một câu rõ ràng là khen ngợi nhưng đầy mùi đe dọa. Lão nhanh chóng bế Lí Hùng đến nơi cứu chữa, Lí Hùng, ba không gian yêu thú bị phá bỏ, đã trở thành phế nhân, không còn cách nào trở thành tu sĩ nữa rồi. Hoàng Minh gãi gãi mũi, trẻ không đấy lại già ra mặt sao?

Khán giả bàn luận vô cùng rầm rộ, trận vừa rồi không ai còn dám nghi ngờ tới thực lực Hoàng Minh nữa. Chỉ sủng thú đã vậy rồi, hắn còn chưa chính thức ra tay kia.

Hoàng Minh lui ra sàn đấu. Hai sàn đã vỡ vụn rồi. Nghe chừng cần chuẩn bị kĩ hơn vào lần tới tổ chức. Hoàng Minh nghĩ trong đầu vậy!

Bỗng nhiên trên trời 3 trái pháo hoa bắn lên, Hoàng Minh nhíu mày nhìn lên. Hắn thất sắc, 3 bông hoa đào màu đỏ. Chuyện gì đã xảy ra?

Không chỉ hắn, Đám Chu Du, Kiều Phong ở trên khán đài cũng sợ hãi, thậm chí mập mạp đang ở cùng Đại Nhã cười ha hả bỗng sửng sốt, mặt mũi nghiêm trọng vô cùng.

Pháo Hoa 3 bông hoa đỏ. Đây là tín hiệu của Hoa Anh Đào thương hội, nhưng 3 hoa màu đỏ, đó là tín hiệu khẩn cấp nhất, cao cấp nhất chỉ dùng trong việc hệ trọng.

Khán đài chính, Càn Thiên Trụ nhíu mày, sao lại có pháo hoa bắn vài lúc này, kẻ dưới làm ăn thế nào vậy?

Các gia chủ cũng kinh ngạc, không rõ là chuyện gì xảy ra?

Hoàng Minh trong lòng lo lắng không thôi, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao trong lòng hắn lại cồn cào thế này?

- Lão đại vướng rồi, mau đi xem thế nào!

Chu Du nhanh chóng nói, cả bọn nhanh chóng lui khỏi khán đài. Vừa đi được một lát lại có 3 quả pháo hoa nữa được bắn lên. Vẫn là 3 hoa đào màu đỏ. Hoàng Minh hốt hoảng.

Nhiệm vụ phải nhanh hoàn thành, không được, phải giải quyết ngay.

Hoàng Minh phi lên khu trọng tài, hắn muốn gặp Phong Thi.

- Có chuyện gì?

Hoàng Minh chắp hai tay, nhanh chóng nói:

- Tiểu bối muốn đấu một trận cuối cùng, liệu tiền bối có thể sắp xếp?

Hoàng Minh nói ra ý định.

Phong Thi kì quái nhìn Hoàng Minh. Đây là chuyện gì xảy ra?

- Ngươi muốn một trận cuối là sao? Còn phải đợi những người khác đấu xong, giờ mới là trận thứ 4.

Phong Thi ung dung nói.

Hoàng Minh lắc đầu, hắn không có thời gian, nhanh chóng nói:

- Ta muốn đấu một ván, tất cả bọn hắn đều lên đi.

- Cái gì?

Phong Thi kinh ngạc như mình nghe được chuyện gì kinh khủng, tiểu tử này muốn một đấu tất cả?

- Ngươi có bị não tàn không? Muốn đùa ta?

Hoàng Minh lắc đầu, khẳng định lại chắc nịch:

- Không có, tiểu bối thật sự muốn đấy một trận như vậy!

Nhìn Hoàng Minh khăng khăng, Phong Thi nhíu mày, cũng không nói gì, nhún một cái, bay lên khán đài chính.

Hoàng Minh nhảy xuống dưới, nhanh chóng leo lên sàn đấu thứ 4.

- Ồ, thiếu niên kia làm gì vậy? Không phải hắn vừa đấu xong rồi sao?

- Nhầm lẫn gì à, sao lại lên sàn rồi?

Khán giả ngạc nhiên hỏi thăm, bàn tán ồn ào.

Khán đài chính, Phong Thi vừa nói ra ý định của Hoàng Minh, cả khu kinh ngạc không thôi.

Càn Thiên Trụ miệng nhếch lên, một đấu tất cả, mấy trăm năm nay chưa có tiểu bối nào dám mạnh miệng như vậy, thú vị.

Hoàng Thái thì sửng sốt, lo lắng không thôi, tên tiểu tử kia không biết phân biệt sao? Gan to bằng trời hả.

- Bệ hạ, tiểu tử kia ăn nói hàm hồ, mong bệ hạ đừng nghe hắn nói bậy, để ta lôi hắn lại dạy dỗ.

Lí Sơ ở bên cạnh, cười lớn ha hả.

- Bệ Hạ, Hoàng Chấn Minh kia là con trai của Hoàng Chấn Giang, hổ phụ không sinh khuyển tử, nhất định là thiên tài, bệ hạ cho hắn một cơ hội thể hiện, cho dân chúng biết Vân Nam quốc ta thiên tài kiệt xuất.

- Lí Sơ, ngươi đây là muốn đấy với lão phu?

Hoàng Thái hai tai nóng phừng, không nhịn được hừ một tiếng.

- Ây za, Hoàng Huynh không nên nóng tính như vậy, bệ hạ còn chưa nói gì mà!

Lí Sơ hai mắt híp lại, nói đầy ẩn ý.

Càn Thiên Trụ ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:

- Trẫm thật muốn xem thiên tài Hoàng gia một đấu 6 sẽ như thế nào!

Một câu nói của Càn Thiên Trụ, Hoàng Thái biết hắn đã quyết định rồi, không thay đổi được, hậm hừ quay về chỗ ngồi. Chuẩn bị nếu Hoàng Minh có gì bất trắc lão sẽ phi ngay xuống.

Phong Thi hiểu ý, rời khán đài, bay lên sàn số 4, thông báo:

- Hoàng Chấn Minh đưa ra khiêu chiến 6 đối thủ còn lại. Bệ hạ cho phép một đấu 6.