Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 137: Người ở đâu tới?



- Vớ vẩn, không bao giờ! 

Hoàng Minh hét lên, giọng hắn khàn đặc, miệng không ngừng có máu tuôn ra. 

Thất Ban hai mắt hơi nhíu lại, cười mỉm:

- Hóa ra tiểu tử kia là tình lang của nàng sao? Ha ha ha, tốt tốt tốt, ta càng muốn hắn mở to con mắt xem nữ nhân của mình bị cưỡi.. Ha ha ha

Thất Ban cười lớn đầy đê tiện, bàn tay không nhân nhượng thò vuốt ve thân hình Điêu Thuyền, hắn thích nhất là cái cảm giác từ từ chậm rãi, nóng vội là không thú vị. Một đường vuốt ve từ trên xuống, ánh mắt hắn dừng lại ở vị trí dưới cùng. 

- Tên khốn kiếp vô sỉ, nhất định người sẽ chết không toàn thây.

Điêu Thuyền cay độc nguyền rủa. 

Thất Ban không hề có tí sợ hãi nào, lại càng cảm thấy kích thích. 

Hắn xoa xoa má nàng đoạn nói:

- Trước nàng có cả trăm mĩ nữ đều nói như vậy? Thế nhưng thì sao? Ha ha ha!

Thất Ban cười lớn, điệu cười làm lòng người căm ghét. 

- Quên mất, đâu chỉ là một, mà là hai mĩ nữ mới đúng!

Thất Ban ánh mắt xoay qua nhìn Linh San cười mỉm. Tay hắn lại trườn sang, nắm lấy dây áo của Linh San, bàn tay còn cách vài mi li mét thì... 

Vù vù vù, bàn tay hắn bị một vật cứng xuyên qua, không những không dừng lại, mà còn cắm thẳng xuống đất. Xuyên tay, một lỗ thủng bằng ngón tay, không ngờ nơi đó lại đóng băng, cứng ngắc, lần lượt kéo dài lên cổ tay, cánh tay.

- Đây là chuyện gì? 

Thất Ban kinh hãi thất sắc, ánh mắt sợ hãi vô cùng nhìn vào cánh tay đang đóng băng của hắn.

Rắc, băng đóng tới khuỷu tay thì ngừng, đồng thời vỡ vụn rơi cả xuống. Một màn làm mọi người kinh sợ.

Thất Ban hét lên, hắn chính mắt nhìn thấy cánh tay mình rơi rụng đấy. 

- Thiếu chủ!

Tên râu xồm xoàm hét lên, lại đỡ lấy Thất Ban. 

- Tránh ra, hắn đẩy Điêu Thuyền cùng Linh San ngã lăn ra. Đỡ lấy Thất Ban còn đang sợ hãi, cảnh giác theo dõi xung quanh.

- Xin hỏi là ai? Vì sao can thiệp vào chuyện này?

Tên chiến sĩ cầm khiên nghiêm nghị chắp tay hỏi. Đồng thời hắn chậm rãi di chuyển về phía người mình. 

Không gian yên lặng khiến đám người hoài nghi. 

- Lão đại, mau ăn nó!

Tiều Ngư nhi không biết đã bò tới cạnh Hoàng Minh lúc nào, đút vào miệng hắn một viên đan dược. Hoàng Minh không biết là đan dược gì, hắn nuốt luôn. Một dòng nước ấm từ đan dược tỏa ra, chậm rãi khôi phục thương thế của hắn, các nơi bị thương đã có dấu hiệu ngừng chảy máu. Hoàng Minh gật đầu, đan dược tốt. Chỉ là mấy xương vai còn chưa khôi phục được. Hắn thử vận khí, tốt rồi, được một chút, còn chưa kịp vui mừng, trên trời bỗng xuất hiện một cái bóng lớn, là yêu thú. Hoàng Minh ngẩng mặt lên nhìn, trên yêu thú có người. 

- Là Khổng Tước, Khổng tước màu ánh bạc sao? Thật kì lạ!

Chu Du hai mắt lóe lên tinh quang, thì thào. 

Chu du nhận ra Khổng tước, không cớ gì bên kia đám người Thất Ban lại không nhận ra. Chỉ là, tại sao lại xuất hiện một con Khổng Tước được cơ chứ, nơi đây là hạ vị diện mà thôi. 

- Tiền bối, không biết tiền bối là nơi nào đến, đây là chuyện riêng của Phi Sát Tông môn, mong tiền bối không tham dự!

Tên trung niên chiến sĩ chắp tay nói, hắn không biết người đến là ai, đã có Khổng tước không phải là người bình thường. Chỉ mong tên của tông môn có thể khiến đối phương kiêng kị vài phần. 

Khổng Tước to lớn, hai cánh sải dài, bộ lông nguyên màu ánh bạc, cái đầu thon gọn, trên đầu còn có hai đường lông như vương miện toát lên vẻ cao quý vô cùng. Đứng trên lưng nó lại là hai nữ nhân. Tuổi tác không lớn, chỉ tầm hơn hai bốn hai năm, mặt mũi đều đeo màn che, cử chỉ tao nhã khí chất. Một nữ nhân mặc áo trắng như tuyết, một nữ mặc y phục màu xanh lam. 

- Nhiên Muội, Thất Sát tông Phi Sát tông ấy rất bá đạo sao? 

Nữ nhân mặc áo trắng cười nhạt một cái, nhẹ giọng hỏi, nàng đều dùng linh lực một chút, nhưng bên dưới mọi người đều nghe rõ. 

- Là Phi Sát tông, một trong 10 thế lực đứng đầu ở trung vị diện mà thôi!

Bên cạnh nàng, nữ nhân áo xanh lam cũng từ tốn nói.

Hoàng Minh nghe không hiểu mô tê gì, sao lại có trung vị diện, nếu có trung không lẽ có hạ với thượng? 

Hoàng Minh không hiểu nhưng vẫn nắm bắt từng chút thời gian vận khí khôi phục thực lực. 

Hoàng Minh không biết nhưng đám Thất Ban lại biết. Hạ vị diện là nơi linh khí thiếu thốn, chả hạn như mấy trăm quốc qua bình thường như này, tu sĩ ít, người phàm nhiều. Trung vị diện là nơi tập trung các môn phái, là nơi cao hơn hạ vị diện, còn có Thượng Vị diện, nhưng bọn hắn cả đời này không biết có tới được nơi đấy hay không? Không nhẽ hai nữ tử này từ Thượng Vị diện tới? 

Bàn Khu lo lắng vô cùng, người tới địch ý hay không kẻ ngu cũng biết, là Thiếu chủ công khai cưỡng hiếp nữ nhân, hai nữ nhân này đi qua chắc không nhịn được ra tay tương trợ bọn hắn. Nếu thật sự là người của Thượng vị diện, Bàn Khu lắc đầu, chỉ mong người ta giơ cao đánh khẽ. 

- Tiền bối, là chúng ta làm sai, mong hai vị tiền bối bỏ qua, chúng ta sẽ rời đi ngay!

Bàn Khu hai tay chắp từ đầu tới giờ, cung kính vô cùng. 

- Muốn rời đi? 

Nữ nhân áo trắng hai mắt tinh quang lóe lên, nói tiếp:

- Mỗi tên đoạn một cánh tay, có thể rời đi!

- Cái gì? Đám người Thất Ban nhíu mày.