Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 147: Bị ám sát



- Gia gia, ta bị đau bụng, cho ta đi đi mà!

Vũ Bàn tử nước mắt như mưa, khóc lóc van xin. Vũ Chiến Hùng hai mắt tinh quang, miệng nhếch nụ cười. Hàng râu trắng đung đưa. 

- Nhóc con, khai mau, tiểu tinh linh kia ở đâu ra? 

- Ta nhặt được! 

Vũ Bàn tử khai toẹt, trả lời ngay lập tức. 

- Nhặt được, ngươi nghĩ đầu ta bị lừa đá hả? 

Vũ Chiến Hùng hừ một cái.

- Thật mà gia gia, người để ta xuống, để ta kể, ta kể mà.

Vũ bàn tử trên đời chưa sợ ai, chỉ có lão gia tử hắn là hắn sợ một vành. Hết sức chăm chú kể lại chuyện ngày hôm đó hắn gặp được Tiểu Nhã. Vũ Chiến Hùng ngồi xoa xoa cặp râu trắng, hai mắt có chút nhíu lại. Tiểu tử này không ngờ vận may như thế. 

- Sư phụ của Hoàng Minh sao? Ngươi gặp qua hắn ta chưa? 

Vũ mập mạp thật thà đáp. 

- Ta chưa gặp!

Vũ Chiến Thiên gật đầu. Ngẫm nghĩ một lát rồi kéo theo Vũ mập mạp đi. 

- Gia gia, đi đâu vậy? 

- Đi sang Hoàng Gia một chuyến!

Vũ Chiến Thiên nói.

Hoàng Minh đang phi hành trên bầu trời, vừa khiển yêu thú vừa xem xét một chút thông tin cá nhân.

- Hiện tại mọi việc đều ổn định rồi, không biết các nàng giờ này như thế nào! 

Hoàng Minh thở dài một hơi. Bỗng nhiên Hoàng Minh có cảm giác rợn tóc gáy. Một mũi tên từ đâu bay tới, tốc độ cực nhanh. Bùm, yêu thú nổ tan tành. Máu thịt bắn tung tóe trên không. Cảnh tượng cực kì kinh khủng. 

- Ồ, bộ cung này của Phi Chân Huynh lại lên một cấp bậc rồi. Hi hi!

Một giọng nữ nhẹ nhàng yêu mị cười. Nàng đứng dưới tán cây bên dưới. Mặc nguyên một bộ y phục đen, không quen đeo nạng che mặt. Bên cạnh nàng một thanh niên nghe chừng đã tầm ba mươi, hai con mắt sáng như sao. Được khen, hắn có chút nhếch miệng lên cười. 

- Tiểu tử này khá đấy, vẫn trốn kịp!

Nghe hắn nói, nữ tử giật mình tay che miệng. Một bắn vừa nãy cực kì chuẩn xác cùng mạnh mẽ, lại còn là ám tiễn, vậy mà vẫn trốn kịp sao? 

- Bên dưới là hồ nước mà, hắn sẽ bị rơi xuống hồ thôi, vẫn thoát làm sao được!

Nử tử ánh mắt rơi xuống hồ. Đúng là Hoàng Minh đang ở dưới nước, thế nhưng cả hai đều kinh ngạc, vì Hoàng Minh hắn là Đứng trên mặt nước đấy.

- Ồ, phép thuật gì đây? Thú vị đấy! 

Nam tử mỉm cười. Con mồi có bản lĩnh, hắn rất thích. 

- Không ngờ có kẻ ám sát mình! 

Hoàng Minh lẩm bẩm, hắn có Thiên Địa Tạo Hóa công mà vẫn không nhìn ra thực lực của đối phương, chắc chắn đối phương cao hơn hắn rất nhiều. Nên chuồn thôi. Nghĩ là làm, ba sáu kế chạy là thượng sách. Hoàng Minh sử dụng đa trùng ảnh phân thân thuật, phân ra 30 thân ảnh, bay về tứ phía. 

- Wow, thật kinh ngạc! Thế nhưng ngươi chạy không thoát đâu! 

Nữ tử cảm thán một câu, tay phải nâng lên pháp trượng màu đỏ. Miệng nàng mấp máy, hai mắt hơi híp lại.

- Phong!

Bùm, bùm, bùm. Các phân thân không ngờ va phải một bức rào cản vô hình, tan vỡ ngay lập tức. Hoàng Minh cũng vậy. Hắn va phải rào cản, một dòng lửa bén vào quần áo. Nóng rát. Hắn ngay lập tức cắm đầu xuống nước. 

Ầm, Hoàng Minh thò đầu lên, đối phương có chuẩn bị mà đến sao? 

Vút vút vút! Bùm. 3 mũi tên bay tới nơi Hoàng Minh ở. 

- Đậu xanh, không phải chứ! 

Bùm, bùm, bùm, ba tiếng nổ tung dưới mặt nước. 

- Oáp, nhiệm vụ này cũng không khó đâu! 

Nữ từ ngáp một cái duyên dáng, sau đó tung quyền trượng xoay vòng đọc lẩm bẩm. Rào chắn vô hình thu nhỏ lại. Hoàng Minh né được 3 mũi tên, nhưng rào chắn này hắn không ra được. Làm sao bây giờ. 

Liều thử xem!

- Ka mê jo ko!!

Hoàng Minh bắn ra kĩ năng mạnh nhất của hắn lúc này. Ầm, rào chắn vỡ vụn một lỗ hổng. Hoàng Minh nhanh chóng lao ra. Hai người bên trên trợn mắt, không tin vào mắt mình nữa. Thằng nhóc này có chiến kĩ bá đạo như vậy? 

- Hừ, thằng nhóc trơn trượt, muốn thoát đâu dễ vậy, để ngươi thoát thì còn gì là thanh danh của Phi Vân nữa. Nam tử cười lạnh. Đuổi theo, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ thoáng chốc đã đuổi theo gần sát Hoàng Minh. 

Chết tiệt, bọn hắn là ai chứ? Hoàng Minh còn đang chửi thầm tổ tiên mười tám đời nhà bọn hắn thì vù. Nam tử đã đứng trước mặt hắn hơn chục mét. Còn đang khoanh tay. 

- Tiểu tử, đùa đến đây thôi, ngươi ra đi được rồi!

Nam tử hai mắt híp lại đầy tự tin. Hắn đứng đấy như chắn hết một vùng không gian vậy. 

- Sao các ngươi muốn giết ta?

Hoàng Minh bình tĩnh, không chạy được thì liều một lần vậy. Nữ tử lúc này đã tới phía sau lưng hắn. Trước sau đều bị phong tỏa. 

- Có người muốn ngươi chết, được chết dưới tay Phi Vân coi như ngươi chết không uổng! 

Nam tử chậm rãi nói.

Muốn ta chết? Kẻ nào chứ, Hoàng Minh nhớ là hắn chưa đắc tội với kẻ nào ở đây mà. 

- Ngươi chỉ cần biết đến thế thôi. Tạm biệt!

Nam tử nâng lên một thanh đao, thanh đao ánh lên được bao phủ bởi một làn lửa màu xanh. 

- Dị hỏa? 

Hoàng Minh biến sắc, hai mắt nhanh chóng đảo quanh không gian. Nơi này ít cây cối, thật là khó chạy trốn. Thế thân thuật còn 50 giây, phải kéo dài thờ gian một chút. 

- Dừng tay!

Hoàng Minh còn đang tính toán kế hoạch chạy trốn thì một tiếng nói khàn khàn vang lên. 

- Có người khác? Cả ba đều kinh ngạc, có người thứ tư ở đây sao?