Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 209: Đánh lên truyền kì



Hoàng Minh nói xong bên dưới đều nhìn về hình vẽ còn nóng kia. Thanh niên quỳ gối hàng đầu kia bỗng dưng đứng dậy, kiên quyết đi tới bên bếp lò. Hoàng Minh ánh mắt rất thưởng thức.

Chỉ thấy hai thiêu niên kia nói một câu gì đó, thanh niên kia bèn vén cánh tay áo lên lộ ra một bắp tay rắn chắc. Thanh sắt trên đầu có hình đám mây đỏ rực kia ngay lập tức được ấn vào trên bắp tay. Tiếng xèo xèo kêu lên, mùi thịt nướng bay khắp nơi khiên nhiều người nuốt nước bọt. Thế nhưng thanh niên kia lại rất kiên cường, không kêu rên một tiếng. Chỉ thấy hai mắt hắn hơi trợn lên, răng nghiến chặt chịu đựng. Ngay sau khi thanh sắt được rút ra vết bỏng ngay lập tức phát sáng sau đó tự chữa trị. Vết bỏng ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một hình đám mây đỏ rực, vô cùng sinh động.

Hoàng Minh gật gật đầu, trận pháp của Cao Trang quả thực cao, có thể dựng một tiểu trận pháp đặc biệt như vậy!. Thanh niên kia ngay sau đó đi đến trước mặt Hoàng Minh.

- Bắc Âu, ngươi lớn tuổi nhất trong một trăm người này, tâm cảnh cũng là cao nhất, là người luôn tiên phong trong mọi việc, biết bảo ban huynh đệ. Ta rất yên tâm về ngươi!

Hoàng Minh vừa nói vừa vỗ vào vai hắn mấy cái. Lấy ra một lọ đan dược đưa vào tay hắn.

Bắc Âu không ngờ thiếu gia lại nhớ rõ tên hắn, nhớ rõ tuổi hắn, những việc hẳn làm thiếu gia đều biết. Hẳn vô cùng cảm động quỳ xụp cả người xuống hô lớn:

- Thiếu gia!

Hoàng Minh vội đỡ hắn dậy, lại nói.

- Đây là Vũ Kim đan, nó có công hiệu giúp ngươi đả kích tới kim thần cảnh nâng cao bốn lần xác suất. Cầm lấy, say này sẽ phải dùng tới!

Bắc Âu sợ hãi, loại đan dược trân quý như thế mà thiếu gia không ngần ngại đưa vào tay hắn. Hoàng Minh chỉ mỉm cười, vỗ vào vai hắn hai cái nữa như động viên. Tiếp theo, từng người, từng người tiến đến. Hoàng Minh đều độc vanh vách tên của bọn hắn làm ai cũng vui mừng đến phát khóc. Nể nhất là những thiếu nữ, các nàng khi bị in ấn đều nước mắt như mưa thế nhưng cũng không ai kêu rên một tiếng. Khi hoàn toàn xong hết, Hoàng Minh mới gật đầu. Trung đội này là trung đội hắn trông mong nhất.

- Chỉ còn ba ngày, hãy từ biệt mọi người, ba ngày tới các ngươi sẽ bắt đầu một sứ mạng mới.

Hoàng Minh cất giọng. Trăm người đồng lòng hô rõ rồi rời đi.

Khi toàn bộ đã đi rồi, nơi đây cũng chỉ còn chín người bọn hắn. Toàn bộ lại kê hai cái bàn, ngồi xung quanh nhìn nhau. Kiều Phong cảm thán:

- Thời gian thật nhanh, mới ngày nào chúng ta cũng là ngồi chung một bàn làm quen với nhau, ấy vậy mà ba năm trôi qua rồi!

Cả đám đều vui vẻ, nâng chén rượu lên hô hào. Chén lên chén xuống đã có chút ngà ngà. Chu Du mỉm cười lên tiếng:

- Như những gì đã lên kế hoạch, hôm nay li này ta kính huynh đệ của ta. Từ giờ đến khi chính thức tụ hợp, nếu có gặp nhau, mong các huynh đệ nhẹ tay cho!

Lời hắn vừa nói xong toàn bộ đều cười lên ha hả. Không khí vui vẻ vô cùng. Đợi Chu Du uống hết li rượu, Hoàng Minh cũng đứng dậy, thân là lão đại cũng lên nói vài lời mới phải lẽ.

- Chỉ vài hôm nữa thôi, chúng ta cũng chính thức lại chia xa lần nữa, cũng không biết là bao lâu có thể tụ họp, hơn nữa bao lâu mới có thể cùng ngồi uống rượu. Ta chỉ mong, xông lên trung vị diện, huynh đệ ta sẽ mặc sức vẫy vùng, mặc sức dâng cao tên tuổi. Nhất định có một ngày chúng ta làm điên đảo trung vị diện, trùng kích tới thượng Vị diện, đánh lên một truyền kì lớn nhất của đại lục này. Ta chỉ muốn nói một câu duy nhất mà thôi, " Ta không muốn trên đường đánh lên truyền kì ấy, chúng ta thiếu một ai trong các đệ!"

Lời Hoàng Minh vừa hào hùng, vừa mang lí lẽ vô cùng. Một mặt muốn cổ vũ, một mặt khuyên nhủ bọn hắn nhất định phải sống sót. Ai lấy đều hiểu, đều trầm mặc, không khí vô cùng tính lặng. Không biết liệu rằng mình có thể làm được hay không. Trong cái không khí yên tĩnh ấy, một tiếng kêu kì lạ vang lên.

Bủm!

Một âm thanh vô cùng lọt tai vang lên, ngay sau đó là một mùi thối bốc lên xộc thẳng vào mũi cả đám. Hoàng Minh tay nâng chén rượu tới miệng, chỉ còn thiếu đổ vào mà thôi. Bỗng dưng ngửi thấy mùi lạ này bất giác lảo đảo. Hắn quăng cái li sang một bên, trừng mắt nhìn xem kẻ nào vừa thả bom liều chết.

Ai cũng né tránh ánh mắt hắn, toàn bộ đều dồn vào một chỗ, một người đang vô cùng lúng túng không biết nên chạy hay ở.

- Tiểu bàn tử, ngươi muốn chết rồi!

Hoàng Minh gắt lên một tiếng, ngay lập tức cả đám đều bâu vào đấm đá vũ bàn tử túi bụi. Vũ bàn tử vừa là hét cầu xin, vừa lăn lộn trên mặt đất.

Chu Du chỉ đứng xa ra một bên, mỉm cười vui vẻ. Đây có lẽ là một trong những niềm vui lớn nhất của đời người. Tình huynh đệ!.

Hoàng Minh hôm sau đã trở về gia tộc. Hắn không quên dẫn theo Cao Trang trở về. Nàng đã rất lâu không có về nhà rồi, chính xác là ba tháng. Nay trở về nhà rất vui mừng nói năng vui vẻ.