Lão già đi tới trước mặt Hoàng Minh, rất tự nhiên ngồi xuống khúc gỗ đối diện, con hồ li thì nằm gọn trên đầu lão quận tròn lại, chắc là đã ngủ.
- Tiền bối quá lời
Hoàng Minh đáp lại.
- Ngươi biết nhạc lí?
-Vẫn bối Có biết một chút!
Lão già khẽ mỉm cười, vẻmặt rất hứng thú, đoạn lại cất giọng.
- Đây là gì? Là nhạc cụ sao?
- Vẫn bối gọi nó là guitar.
- Gui cái gì cơ?
- Guitar!
Lão già khà khà cười lớn, tay trái đưa bầu rượu lên tu ừng ực. Rất nhanh lại lấy ngay vạt tay áo lau miệng. Cử chỉ rất tùy tiện nhưng tự nhiên vô cùng.
- Khà, có thể chơi một đoạn sao?
Tiếng tinh tang ở dây đàn cứ quanh quẩn quanh cửa hang,dù chỉ là thử dây thôi nhưng cũng khiến toàn bộ người trong hang chú ý ra.
Đúng lúc này, Hoàng Minh đè dây, tiếng nhạc yên lặng, hắn nhắm mắt, suy tưởng lại, không gian cũng yên lặng, chẳng biết sao lúc này mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
Tinh tinh, tang tang, hắn bắt đầu gảy những nốt đầu tiên, mọi người thật sự bị cuốn theo vào âm điệu. Một cỗ nhu hòa mát mẻ theo dòng điệu ùa ra, đây hẳn là tác dụng của hàn nhu ti. Nhạc dạo mới xuất hiện mà thôi, dường như không gian bị cô đọng lại.
Hoàng Minh đã thật sự nhập tâm, hắn đang chơi bài hát mà hắn yêu thích nhất, cũng là tình cảm nhất " Mong kiếp sau vẫn là anh em"
Ɓạn thân ơi tɑ sẽ luôn luôn ƙhắc ghi những giâу ƿhút nàу
Ţình ɑnh ℮m tɑ mãi nguуện thề có nhɑu.
Hoàng Minh hát vô cùng nhập tâm, lại thêm chất giọng đang vỡ của nam hài mới lớn, thật sự đi vào lòng người, đưa nhưng người có mặt tại đây cuốn theo cung bậc cảm xúc.
Một gã chiến sĩ tóc vàng ngồi bệt xuống đất, không hề để ý hình tượng, bắt đầu khóc, hai hàng nước mắt chảy dài, hắn nhớ lại những ngày tháng khi còn trẻ, cùng huynh đệ thân nhất của mình chung hoạn nạn, đấu tranh với yêu thú. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại mình hắn.
Tuy nhiều từ ngữ mọi người không hiểu hết, nhưng đại đa số, đều có thể hiểu, mỗi người đều trầm vào quá khứ, vào thời gian khi bên mình có huynh đệ, khi bắt đầu cùng nhau xông pha giang hồ. Huynh đệ, ai cũng có huynh đệ, ai cũng từng có một người huynh đệ thậm chí nhiều hơn. Vậy mà, mình còn sống mà người huynh đệ ấy nay ở đâu. Người tại giang hồ, thân bất do kỉ.
Mấy ai huynh đệ đồng lòng mãi, xảo trâ lợi ích, thé nhân còn gì không bán đứng được.
Linh San lúc này đôi mắt cũng đã đẫm lệ, mặc dù nàng không có trải qua cảm xúc, chưa từng có huynh đệ, nhưng chỉ nghe giai điệu lời hát, nàng cũng đã rung động thật nhiều. Một nữ hài còn tuổi mộng mơ thì tình cảm gần như là thứ trọng yêu chi phối con người.
Tiếng đàn dừng được một lúc rồi mà không gian vẫn yên tĩnh như vậy, dường như mọi người vẫn còn đang sống lại trong quá khứ những tình cảm đẹp nhất.
Bộp bộp bộp. Tiếng vỗ tay làm mọi người giật mình, người tỉnh lại đầu tiên rồi vỗ tay không ai khác ngoài lão già áo xám. Tiếp theo đó là linh san rồi tới những thành viên khác. Chỉ một bài hát nhưng nó đã đi vào lòng người thật sự
- Đây là bài nhạc gì?
Lão già áo xám cất tiếng hỏi. Lúc này người lão cũng đã rung rung, nếu để ý kĩ có thể nhìn thấy đôi mắt lão cũng có một vệt nước mắt chảy xuống, chỉ là bộ râu ria xồm xoàm đã che bớt đi phần nào.
- Khúc này gọi là " Mong kiếp sau vẫn là anh em"
Hoàng Minh thả ra từng chữ một.
- Hay cho một khúc Mong kiếp sau vẫn là anh em.
Lão già gật gật đầu, lại thừ ra một lúc, Hoàng Minh tặc lưỡi, không ngờ bài hát này mà có thể tạo ra một không khí yên ắng như vậy.