Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 233: Ra khơi



Hoàng Minh ngẩn ra một lúc lâu, khi thấy Mã Ngư Vương hất hất đầu, hắn bèn nhận ra hình như nó ý chỉ vào mấy bình đan dược trên tay hắn. Hoàng Minh bèn giơ lên nói:

- Ý ngươi là thứ này?

Mã Ngư Vương vui vẻ gật đầu, nó còn kêu lên mấy tiếng như vui mừng vì tên đần nhân loại kia rốt cục đã hiểu.

Hoàng Minh mới à lên một tiếng. Sau đó hắn lại thấy Mã Ngư Vương lệch một bên cổ ra, cố ý cho Hoàng Minh thấy một vết thương ngay dưới cổ mình. Hoàng Minh nhìn thấy vết máu đỏ đấy, hắn đã hiểu chuyện. Chậm rãi đứng dậy, hắn nói:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi chữa trị?

Mã Ngư Vương gật đầu lia lịa. Khẳng định lời Hoàng Minh nói chính là ý của nó. Hoàng Minh lúc này nghĩ nghĩ một hồi, sau đó tiến đến đi lên cầu. Lần này không có con Mã Ngư nào tấn công hắn nữa. Toàn bộ bọn chúng đều chậm rãi nhìn theo Hoàng Minh. Hoàng Minh đã ở trên cầu, Mã Ngư Vương chậm rãi bơi đến. Nó không sợ Hoàng Minh một chút nào, rất tự nhiên dụi dụi đầu vào chân hắn. Hoàng Minh không nghĩ là nó lại thân thiện với hắn như vậy. Hắn cũng vui vẻ lấy tay vuốt ve bộ lông bờm của nó. Rõ ràng là ở dưới nước, vậy mà bộ lông của nó vô cùng khô ráo, không hề có chút ẩm ướt nào cả. Hắn chậm rãi quan sát vết thương trên cổ Mã Ngư Vương. Đây là do một thứ gì đó sắc như là móng vuốt cào vào. Lại vô cùng sắc bén. Hơn nữa vết cào vô cùng âm hiểm, miệng vết thương vô cùng thâm trầm lở loét. Rõ ràng là không thể tự lành được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa vết thương sẽ lan ra, sau đó là sẽ mất quá nhiều máu mà chết. Hoàng Minh kinh ngạc, đây là con yêu thú gì làm ra chứ. Hoàng Minh chậm rãi xem xét kĩ, sau đó lấy ra một lọ đan dược màu trắng tinh. Đây là Nguyên Vũ đan cấp năm. Vô cùng trân quý. Hoàng Minh cũng chỉ có một viên duy nhất mà thôi. Cũng bởi vì nó hoàn toàn là dùng các loại tài liệu hiếm. Hoàng Minh rõ ràng là làm hỏng mấy lò, sau đó chỉ được một viên như thế này. Hắn có chút không nỡ, thế nhưng chỉ một chút mà thôi, ngay lập tức hắn mở nắp, đổ viên đan dược ra. Nguyên Vũ đan một màu bạc vô cùng đẹp mắt. Hoàng Minh cất giọng nói:

- Ta biết ngươi hiểu những gì ta nói đúng không?

Mã Ngư vương gật đầu rất có linh tính. Hoàng Minh cũng gật đầu, hắn nói tiếp:

- Đây là Nguyên Vũ đan vô cùng trân quý, ta cũng chỉ có một viên phòng thân thôi. Hôm nay gặp ngươi ở đây, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu. Nếu ngươi tin tưởng ta, hãy ăn nó, nó sẽ cứu ngươi!

Mã Ngư Vương không hiểu sao rất có thiện cảm với Hoàng Minh, nó cũng không có sợ hãi hay nghi ngờ gì hắn. Chỉ gật đầu một cái, ngay sau đó là há miệng ra chờ đợi. Hoàng Minh mỉm cười, nó đã tin tưởng hắn, cớ sao hắn còn chần chừ. Ngay lập tức ném đan dược vào miệng Mã Ngư Vương. Hắn chậm rãi chờ đợi. Mã Ngư Vương sau một hồi nhai nhóp nhép thì mấy phút sau, cả người nó ánh lên ánh sáng màu bạc. Vết thương trên cổ nó không ngờ đóng vảy đến mắt thường có thể thấy được. Sau đó vài phút, những cái vảy ấy tan vỡ ra từng mảng rơi xuống. Bộ lông màu trắng lại xuất hiện, cổ của Mã Ngư Vương lại trở lại như chưa có vết thương nào vậy.

Đến Hoàng Minh cũng kinh ngạc về công hiệu của Nguyên Vũ đan. Hắn chỉ có một viên nên chưa bao giờ dùng thử. Hôm nay thấy công hiệu của nó, không khỏi thở dài khen thần đan.

Mã Ngư Vương thấy thương thế khỏi hắn, hơn nữa linh khi của đan dược chưa tan hết, dường như thân thể nó đang hấp thu chỗ linh dược còn lại. Thân thể nó phát sáng không ngừng. Không ngờ ngay sau đó, trên đỉnh đầu nó lại mọc lên một chiếc sừng dài, vô cùng xinh đẹp. Nguyên một màu trắng, Hoàng Minh kinh ngạc sơn hãi. Mấy trăm mã ngư xung quanh kêu lên những âm thanh kì lạ, thế nhưng động tác cúi đầu thần phục làm Hoàng Minh có thể nhận ra bọn chúng đang bày tỏ sự thần phục với Vương của chúng.

Sau một hồi nữa thân thể Mã Ngư Vương đã hết phát sáng. Nó quật nước nhảy cao lên hơn mười mét. Sau đó ầm một tiếng, nó tiếp nước tạo lên một vùng bọt nước trắng xóa bắn tứa tung. Hoàng Minh ở bên cạnh ngay lập tức hứng toàn bộ. Cả thân hình hắn ướt sũng. Hắn lắc đầu cười khổ. Ngay sau đó hắn vận Thiên Địa tạo hóa công lập tức quần áo hắn bốc ra hơi nước. Vài phút sau thì quần áo hắn đã khô.

Mã Ngư Vương đã thò đầu lên kêu y y nha nha với Hoàng Minh, bộ dạng như đứa trẻ con, cái đầu nó hất hất ra phía sông. Hoàng Minh lần này đã hiểu ý nó. Có lẽ nó đã biết Hoàng Minh đến đâu lần này chính là người dẫn chúng ra sông. Hoàng Minh gật đầu, nhảy tiếp ba bước ra con thuyền nhỏ, hắn kéo phăng tấm lưới ra, tấm lưới nhỏ nhưng khá chắc chắn. Dường như có đặt cả cấm chế lên lưới. Hoàng Minh rõ ràng cảm nhận được năng lượng ba động từ đám lưới này. Hoàng Minh kéo nó sang một bên, hắn lúc này cất tiếng nói to:

- Ra khơi nào!!!