Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 359: An bài



Cáp Sâm đang đuổi theo bỗng nhiên bị một màn này làm cho kinh hãi. Chỉ thấy tên áo xám kia đang phóng đi với tốc độ nhanh, bỗng nhiên như bị một lực lượng kì lạ giữ lại, sau đó hung hăng tiếp xúc thân mật với mặt đất. Phía bên kia chiến trường cũng rất nhanh bị giải quyết xong. Dù sao kim đan cảnh đối với Nguyên Anh cảnh thì đúng là không có cửa, hơn nữa bốn huynh đệ Cáp Kiệt, Cáp Vân, Cáp Đốn, Cáp Vĩ vẫn là đám cướp nhị lưu trong sâm lâm, vẫn là hạng giết người hung ác.

Bụi đất đã lắng xuống, thân hình của tên trung niên áo xám cũng bắt đầu lộ ra. Chỉ thấy thân thể hắn lúc này cong như con tôm, cả người đang run rẩy vì đau đớn. Hiển nhiên một đòn vừa rồi cũng đã làm hắn gãy mấy khớp xương. Cáp Sâm hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt hướng về thân ảnh thanh niên đang chậm rãi đi từ dưới gốc cây. Hiển nhiên một đòn vừa rồi chính là Hoàng Minh thi triển. Cáp Sâm sợ hãi không thôi, một Nguyên Anh trung kì mà bị hạ đơn giản như vậy. Vị thiếu gia này rốt cục là thực lực khủng bố như thế nào.

- Thiếu gia!

Cáp Sâm hành lễ sau đó đứng lùi sang một bên. Hoàng Minh cũng không có để ý đến hắn hay là tên trung niên đang nằm dưới đất kia. Cước bộ của hắn dần dần tiến vào nơi đám người của U Chính Hải gia tộc.

- Thiếu gia!

Bốn người Cáp Vân, Cáp Đốn, Cáp Vĩ, Cáp Kiệt cũng hành lễ, sau đó tách ra hai bên để Hoàng Minh tiến vào.

- Tộc trưởng!

Tiếng kêu thất thanh làm cả đoàn người sợ hãi. Vị trung niên được gọi là tộc trưởng này bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, khuôn mặt táu nhợt, thân thể run rẩy không ngừng, hơi thở ngắt quãng, hiển nhiên là đã bước một chân vào quỷ môn quan.

- Phụ thân!

Tác Hi nhanh chóng tiến đến, quỳ xuống mà đỡ lấy thân thể phụ thân hắn. Hai mắt lúc này đã trở lại bình thường. Khóe mắt đã chảy xuống hai dòng lệ.

- Phu Quân!

Một mĩ phụ sợ hãi, hai mắt đã tràn ngập nước mắt, một màn thê lương vô cùng. Bỗng nhiên vút một tiếng, một cánh tay nhanh chóng xuất hiện, thủ pháp cực kì nhanh. Sau khi cho vào miệng trung niên này một vật nhỏ, nhanh chóng đánh nhẹ vào ngực hắn. Trung niên này lập tức nuốt xuống. Một màn này khiến cả đám người giật mình sợ hãi. Thanh niên kia càng là kinh khiếp không thôi. Ánh mắt nhanh chóng hướng về phía đối diện. Lúc này bên cạnh hắn chính là một thanh niên anh tuấn, ánh mắt sáng như sao. Khóe miệng lại có một tia cười ta dị. Không hiểu sao khi nhìn thấy thanh niên này, Tác Hi lại có một cảm giác thân thiết vô cùng. Rõ ràng là không hề quen biết, tại sao lại có cảm giác hoang đường như vậy?

- Ngươi vừa rồi đã làm gì?

Tác Hi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy địch ý.

Cáp Vân phía sau Hoàng Minh trợn mắt quát lớn:

- Tiểu tử, dám lớn tiếng với Thiếu gia..

Cáp Vân còn đang trừng mắt đe dọa thì bị một bàn tay của Hoàng Minh giơ lên, hắn biết ý lập tức ngậm miệng lại. Thế nhưng hai con mắt lớn vẫn trừng trừng nhìn về phía thanh niên trước mắt.

- Cứu phụ thân ngươi!

Hoàng Minh nhẹ nhàng nói, vẫn không nhìn về Tác Hi, chỉ mỉm cười, ánh mắt hướng về phía trung niên đang nằm trong lòng Tác Hi.

- Khụ Khụ!

Trung niên rõ ràng đã không còn sức lực, thân thể vốn đã cứng nhắc, bỗng nhiên ho lên hai tiếng, cả người lập tức cử động lại bình thường. Thân thể của hắn, trước con mắt của mấy chục người không ngờ chậm rãi tự chữa lành vết thương. Vết thương ở bụng cũng nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Mĩ phụ vẻ mặt vui sướng vô cùng, ôm lấy trung niên kia mà khóc ầm lên.

- Ta, ta chưa có chết sao?

Tiếng nói của trung niên mười phần khỏe mạnh, nào có chút nào của một kẻ sắp chết.

Tác Hi hai mắt đã tràn đầy sự kinh sợ cùng hoan hỉ. Hắn lúc này cũng không bảo trì được sự bình tĩnh nữa. Nước mắt lại chảy xuống, trung niên thấy vậy liền lập tức trừng mắt, quát:

- Không được khóc, nam nhân của U Chính Hải không bao giờ được rơi lệ. Nín ngay cho ta!

Vẻ uy nghiêm của một vị gia chủ lần này lại không hiệu quả. Chỉ thấy Tư Hi khóe miệng mỉm cười, thế hưng nước mắt vẫn rơi.

- Ân nhân, xin đa tạ, xin đa tạ người!

Trung niên cùng mĩ phụ lên tiếng, cùi người bái lạy. Tộc trưởng đã quỳ rồi, đám người phía sau nhất nhất quỳ theo. Hơn ba mươi người, có già có trẻ. Hoàng Minh không nói gì, quay đầu về phía sau lên tiếng hỏi:

- Cáp Vân, chỗ các ngươi ở là nơi nào?

Cáp Vân cũng không ngốc, nghe Hoàng Minh hỏi là đã biết ý định của hắn, lập tức cúi đầu trả lời:

- Thiếu gia, để ta đưa bọn họ tới. Nơi chúng ta ở chính là một ngôi làng nhỏ trong núi!

- Ồ!

Hoàng Minh kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu, nói:

- Được, ngươi cùng Cáp Kiệt đưa bọn họ về đó đi!

- Vâng!

Cáp Vân cùng Cáp Kiệt ngay lập tức nhận lệnh. Sau đó trợ giúp đám người rời đi.

- Tác Hi đúng không, ngươi đi theo ta!

Hoàng Minh lên tiếng nói với Tác Hi. Tác Hi cũng không ngần ngừ mà bước theo. Hắn không biết Hoàng Minh có ý gì, thế nhưng hắn vẫn tin tưởng Hoàng Minh không có ý xấu đối với hắn, nhất là tận trong tâm trí hắn có một cảm giác thân cận cực kì cùng với thanh niên này, vô cùng kì quái.
— QUẢNG CÁO —