Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 107: Chạm mặt Vô Gian đệ tử.



Chương 107: Chạm mặt Vô Gian đệ tử.

"Kỷ Dư sư tỷ cứ việc đi trước, để ta ở lại chặn bọn chúng! Hội họp với sư huynh, chém c·hết bọn ma giáo!!" Thanh niên mang lục bào xoay người lại hét lớn, chuẩn bị tinh thần liều c·hết.

Hắn biết tình cảnh lần này khó mà qua khỏi, lựa chọn ở lại làm pháo hôi để báo đáp cho ơn dưỡng dục của tông môn.

"Sư đệ.." Nữ tử trán đeo vòng ngọc, mặt bị che bởi tấm màn khiến người nhìn vào không rõ thực hư bên trong.

Nhận định từ bên ngoài thông qua làn da mịn màng và tứ chi thon thả cũng thừa biết là mỹ nhân một phương.

Kỷ Dư cắn môi, quay đầu tiếp tục tháo chạy, nàng biết rõ mình có ở lại cũng không cứu vãn được tình thế.

Đao kiếm va nhau vang lên một lúc rồi cũng hạ màn, thay vào đó là tiếng thét dài thảm thiết thê lương đến từ vị trí cô vừa ở cách đây không lâu.

"AAAAAHHHH!!!"

Kỷ Dư run sợ song vẫn phải cố trấn định tâm tình mà cắm đầu trốn chạy về một hướng cố định.

Với chút thực lực cỏn con, Vô Gian môn sinh chẳng mất năm phút đã đuổi đến phía sau cô.

"Tiểu tiên nữ, ngoan ngoãn để bọn ta bắt về cho đại nhân đi thôi"

"Khà khà, ngươi có chạy đằng trời cũng không thể thoát. Đại nhân cơ bản đã can thiệp vào cuộc thi lần này"

Từng lời đàm tiếu từ phía sau làm tinh thần Kỷ Dư càng thêm suy sụp.

Nàng xoay người cắn môi đỏ, tay rút châm cài tóc hướng về nơi cổ trắng, ánh mắt cay nghiệt cùng không cam lòng, "Ta dù có c·hết cũng không đi cùng các ngươi!"

Thế nhưng Vô Gian môn đồ đơn thuần chỉ cười lớn đầy hả hê, không có một ý sợ hãi trước lời đe doạ của nàng.

"Dù ngươi có thành xác c·hết, đại nhân vẫn có cách đem ngươi cho sống lại" Một tên trong đó sau khi chứng kiến vẻ mặt của nàng liền trực tiếp đạp đổ đi ý đồ đồng quy vu tận.

Kỷ Dư trầm mặc, phận ta chú định là sẽ rơi vào tay người khác tùy ý đùa bỡn ư?

Bỗng nàng mở miệng chỉ mình nàng có thể nghe rõ, "Tiêu thụ toàn bộ tu vi tạm thời, đánh đổi một đường sinh cơ".



Cùng lúc, khí tức thánh hiền trên người nàng dần dần lắng xuống như đang bị thứ gì đó hút cạn.

Mãi đến khi mái tóc đen nhánh trở nên bạc màu, tu vi Tiên Thiên ngũ trọng đỉnh phong cũng hoàn toàn biến mất.

Tình cảnh trước mắt làm Vô Gian môn đồ triệt để khó hiểu, tuy sinh ra lòng đề phòng quái dị nhưng cũng không phát sinh thay đổi về ý định ban đầu.

"Cũng tốt, thuận tiện cho ta bắt về"

Hai kẻ đeo mặt nạ dê tiến đến, Kỷ Dư lẳng lặng nhìn số phận của mình treo trên nhành cây tùy ý bị định đoạt.

Nàng không phản kháng, cũng không có ý định buông bỏ, ánh mắt nhàn nhạt kia như là đang cố toan tính một điều gì đó khác.

"Chậm đã" Giọng nói khàn khàn vang lên, lập tức đem toàn bộ người ở đó chấn kinh.

"Người nào!?"

Hai tên môn đồ Vô Gian cũng ngưng lại hành động mà nhìn sang nơi âm thanh phát ra. Ở đó có một nam tử trung niên mặc đồ đen, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt đang từng bước tiến lại phía chúng.

Cao thủ! Chắc chắn là cao thủ! Vậy mà vô thanh vô tức quan sát bên cạnh mà lại không phát ra bất kì tia khí tức nào!?

"Các hạ là?" Vô Gian môn sinh đầy kiêng kị nhìn về phía nam tử trung niên, cẩn trọng hỏi.

"Ta là ai, các ngươi hẳn là khá quen thuộc." Nam tử nói xong câu, hai mắt hiển hiện quang mang màu tím nhạt, toàn thân bất chợt bị bao trùm bởi luồng khí đỏ đen đầy ma tính.

Khí tức toả ra, toàn bộ Vô Gian môn sinh đều chấn kinh, đồng thời quỳ rập một chân xuống đối với nam tử cung kính, "B-bái kiến giáo chủ!"

Giáo chủ?

Nam tử trong lòng hơi động, ánh mắt mười phần lạnh lùng nhìn bọn họ, "Việc của các ngươi đến đây là xong, tạm thời giải tán đợi lệnh."

Vô Gian môn sinh cảm thấy làm lạ, song vẫn không nghĩ nhiều. Khí thế, chất giọng có thể làm giả, nhưng luồng ma khí thuần khiết kia chắc chắn không thể làm giả được, đó là thứ lực lượng chỉ có giáo chủ mới có thể xuất ra ngoài.

Cả bọn ngoan ngoãn nhận lệnh phóng ra bốn phía tạm thời lui khỏi hiện trường.

Kỷ Dư mặt mũi không còn một tia máu, ta hy sinh toàn bộ tu vi, rốt cuộc cũng chỉ để tìm đến c·ái c·hết nhanh hơn sao? Nếu vậy thì cái thiên phú này là đồ bỏ đi?



Mảnh rừng thông chỉ còn lại hai bóng người, nam tử dường như nhận thấy điểm kỳ lạ của Kỷ Dư liền mở lời trước trấn an, "Ngươi yên tâm, ta không cùng một giuộc với bọn chúng"

"Chơi đùa ta vui lắm sao?"

"Cái này.." Nam tử thở nhẹ một hơi móc ra một chiếc lệnh bài vứt cho Kỷ Dư, "Ngươi kiểm tra liền hiểu được".

Kỷ Dư đón lấy, nhìn kĩ lập tức thốt lên, "Ngươi.. ngươi là người của Thông Thần học viện?"

"Là rõ, gọi Trương Dạ" Trương Dạ nhún vai tỏ ý bản thân vô hại, ma khí cũng được thu liễm lại.

Kỷ Dư lúc này mới bán tín bán nghi, khom người đáp lễ đối phương, "Tiểu nữ Kỷ Dư, đến từ Thần Phượng Các ở Trung Vực. Đa tạ ân cứu mạng của đại hiệp."

Trương Dạ gật đầu tiếp tục, "Hạnh ngộ, có thể cho ta biết vì sao ngươi bị đám Vô Gian truy đuổi không?"

Kỷ Dư thở dài, "Cũng không giấu giếm gì ân nhân, bọn chúng nhắm vào ta không phải vì tiền tài hay do sắc tâm, mà là một thứ khác."

Trương Dạ hiển nhiên hiểu nàng chỉ có thể tiết lộ đến mức này, cũng không tọc mạch gì nhiều. Nét mặt không hứng thú gật đầu cho qua.

Kỷ Dư nhân cơ hội đối với hắn hỏi, "Ta hỏi ân nhân một thứ được không?"

"Ta sẽ xem xét"

"Tại sao bọn họ xem ngươi là giáo chủ?"

Nghe câu này, Trương Dạ nở một nụ cười quỷ dị, sát khí ngấm ngầm nhấc lên mỗi khi hắn nhớ tới viễn cảnh bị đoạt xác bất lực kia, "Ta không biết, có lẽ là trùng hợp đi."

"Ừm, ta hiểu rồi" Kỷ Dư hiểu chuyện gật đầu, hiện tại mới có thể buông lỏng, may mắn thiên phú thật sự có thể kích hoạt cứu nàng một mạng.

"Đã vậy, không còn gì thì ta đi đây" Trái với suy nghĩ của nàng, Trương Dạ chợt nói ra câu giã từ vội vã khiến nàng đứng ngồi không yên.

Vốn còn định kéo dài để rút ngắn khoảng cách làm quen, thế mà hắn thực sự quay lưng bỏ đi rồi?



Ta là một mỹ nữ đó?

"Khoan đã.. Ta.. mất hết tu vi.." Kỷ Dư ngập ngừng nói, ánh mắt thi thoảng lại đánh sang hướng khác chứa đầy vẻ đáng thương.

Thân phận thánh nữ khiến nàng từ trên ngó xuống, chưa bao giờ phải mở miệng cầu xin ai thứ gì. Lời trong miệng nàng sắp nói có phần khiến nàng ngượng miệng.

"Thì sao? Ta có thể cứu ngươi một lần đã là may mắn, ngươi còn định để ta dẫn theo ngươi xông pha?" Trương Dạ nhướng mày biểu hiện không hài lòng.

Đúng vậy, đây không phải là chuyện trẻ con chơi đùa, hắn sẽ mang theo ta nếu ta vô dụng sao? Kỷ Dư thầm nghĩ.

"Nếu là muốn đoạt Ngộ Thiên Bi bài danh, ta có thể giúp.."

"Ta có thể tự mình định đoạt" Trương Dạ lắc đầu xoay người tạo khoảng cách với đối phương.

Bóng lưng lạnh lùng kia thật sự không có chút ý tứ gì đối với một mỹ nhân như nàng, điều này làm nàng không khỏi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề.

Rừng thông gió thổi rì rào, tiếng gào thét của nhân loại và quái vật tỉ tê vang lên bên tai mọi lúc, làm tinh thần nàng cực độ bất an.

"Ta.. ta còn có thể giúp ngươi tăng chiến lực, ít nhất là ba phần! Làm ơn dẫn ta theo!! Ở một mình nơi này ta sẽ bỏ mạng mất!!" Kỷ Dư sau cũng vẫn phải vứt bỏ lòng tự trọng mà níu kéo Trương Dạ.

Nếu bị hắn bỏ ở lại đây trong tình cảnh hiện tại, kết quả có thể sẽ còn thê thảm hơn bị bọn Vô Gian bắt được nữa.

Trương Dạ ngưng cước bộ, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm, cá lớn rốt cuộc cũng cắn câu.

Khoảnh khắc chứng kiến từ đầu cuộc đuổi bắt, hắn đã nhận định được người trước mắt là một kẻ xuyên không giống như hắn.

Đặc biệt là thứ khả năng triệt tiêu linh khí kia càng làm suy đoán của hắn càng thêm chắc nịch, nàng ta ắt hẳn đã dùng đống tu vi đó tác động vào thứ gì đó khác để phòng thân.

Vốn còn định giao hảo mối quan hệ ngang hàng, nhưng cái tính cách thánh nữ kia của nàng lại làm hắn cải biến đi ý nghĩ ban đầu.

Sự ngây thơ non nớt này không giống với sư tỷ Hoài Thu, là một loại tính cách yếu đuối có thể dễ dàng lợi dụng.

"Muốn ta dẫn ngươi theo cũng không phải là không thể.." Trương Dạ xoay lại mỉm nhẹ, "Tỏ ra chút thành ý khác đi?"

"Ta..!!" Sợ hắn lại đổi ý, Kỷ Dư liền tạm thời quyết định cho nam nhân trước mắt êm xui, "Hiện tại không thể cho ngươi thứ gì.. nhưng ta hứa sẽ đáp ứng cho ngươi sau khi rời khỏi!! Bây giờ ta cũng có năng lực giúp ngươi tăng lên ba phần tạm thời, đảm bảo không tác dụng phụ!"

"Thế thì được. Đi tìm sư tỷ của ta trước đã. Nàng ở gần đây thôi." Hắn tiến lại bên cạnh Kỷ Dư, vác nàng lên vai như bao thóc, hai chân búng mạnh về trước tiến đến gần nơi phát ra dao động của Tương Liên Giới.

Hắn không sợ nàng thất hứa, Linh Nô Ấn cơ bản đã được gieo xuống ngay từ khoảnh khắc hắn tiếp cận nàng.

"Sư tỷ.. khoan.. chậm chút, ta không có tu vi, ngươi chạy nhanh quá rồi.."