Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 13: Cờ.



Chương 13: Cờ.

"Tuyệt Diệt chi pháp? Đừng có mà úp mở nữa, chẳng giống tính cách ta tí nào." Truơng Dạ xuất ra một viên đan dược nuốt vào, ngồi bệt xuống điều tức lại chân khí trong cơ thể.

"C·hết tiệt.. không có giải độc đan, thứ này không hiệu quả."

[Tuyệt Diệt chi pháp, nghe tên ngươi hiểu mà, nhưng tốt nhất là đừng cân nhắc nếu chưa rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh. Chậc, có vẻ như hết thời gian rồi, ta vẫn sẽ theo dõi ngươi từng bước bên trong, thế nhé.]

Giọng nói Bất Nhĩ rung lên đôi chút rồi cũng yên tĩnh dần đi sau khi dặn dò Trương Dạ. Âm thanh cuối cùng cũng hoàn toàn im bặt đi, để lại sự tĩnh lặng cùng cực. Đôi khi hắn còn có thể nghe được tiếng nhịp tim đang đập.

Sương mù vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ vơi đi, ý định đợi sương mù tan cũng bị Trương Dạ phủ nhận. Có vẻ như trong đây là một cỗ pháp trận, buộc phải tìm mắt trận để thoát ra nếu hắn không sai.

"Vậy là ta phải rời khỏi khốn cảnh với tình trạng của phàm nhân sao?" Trương Dạ không quên phất tay mặc cho mình bộ trang phục đen nhẵn mới toanh che lấp đi tình trạng loã thể từ đầu đến giờ.

Chân khí không thể lưu chuyển trong cơ thể, Trương Dạ bây giờ không khác gì người thường bị vây nơi hiểm địa cả, một người một kiếm cứ mãi bước đi trong vô định.

Cường giả dính vào sương mù còn phải lo sợ cẩn trọng từng chút một, cũng chỉ có Trương Dạ hắn dám ung dung mà đi như thể không có chuyện gì, Trương Dạ nghĩ, có thứ gì xảy ra thì bản thân cũng chả tài nào chống lại được, thuận theo tự nhiên đi.

Trương Dạ đi, đi mãi, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng hắn cứ đi mặc cho đôi bàn chân đã rướm máu vẫn không ngừng lại. Trương Dạ mải mê bước đi với cước bộ chậm rãi, bỗng hắn dừng lại đột ngột.

Phía trước hắn giờ đây là một căn nhà tranh cùng với bàn cờ bày biện bên ngoài sân thế cờ tướng. Trương Dạ giờ khắc này cũng bừng tỉnh lấy lại thần trí, cảm nhận rõ sự quỷ dị của làn sương mù này được một phen sợ hãi.

Nguyên bản, hắn chỉ vừa bước đi được một khắc, sau đó thì như rơi vào trầm luân mê man, lúc tỉnh dậy thì đã đến đây rồi.

"Giải cờ sao?"



Quan sát bàn cờ, Trương Dạ ngồi xuống một bên ghế chăm chú quan sát từng nước cờ đang được đặt bên trên. Đây chắc là chìa khoá quan trọng của sự kiện nào đó.

A.. cái này thực sự khó, là chiếu tướng rồi mà? Bên trên bàn cờ là quân Tướng một mình đối mặt với cả nguyên một đội quân đang hướng về phía mình, căn bản dù Trương Dạ có di chuyển nước nào cũng đều sẽ bị chiếu tướng.

Thế cờ mà đưa cho thế bất khả thi.. vậy là đối phương không muốn người khác giải chúng một cách bình thường, như ván cờ này.

"Tiền bối, ta giải được rồi." Trương Dạ bỗng mỉm cười, rút nguyệt đao ra chém đứt toàn bộ bàn cờ chỉ để lại quân Tướng ngạo nghễ đứng bên trên, sau đó chắp tay cúi đầu hành lễ trước cửa ngói nhà tranh.

"Cách để phá cuộc, vị tướng đó chỉ cần một thanh kiếm sắc bén, đủ sức biến chuyển cả thế cục được bày sẵn nhắm về phía mình. Dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng." Không có âm thanh nào đáp lại hắn, nhưng Trương Dạ vẫn tiếp tục màn trình diễn của mình.

"Chưa kể.. đây còn không phải là một trò giải cờ thế chân chính, tiền bối ta nói có đúng không?" Khí tức băng lãnh dần toác ra từ bên trong, Trương Dạ biết mình đoán đúng rồi.

"Ồ? Thế ngươi nói ta xem, không phải giải cờ, thế nó là gì?" Giọng nói già nua vang lên đáp trả hắn.

"Tiểu bối không dám tùy tiện đoán, nhưng đành mạo muội thử sức.. là thế cục của một sự kiện lớn đúng không? Với quân Tướng là thế lực chủ chốt có thực lực nhưng lại bất đồng vì lý do gì đó, bên đội còn lại sẽ là một thế lực lớn nắm trong tay các thế lực nhỏ dựa vào. Có thể nói, tiền bối đang dàn xếp cờ người." Trương Dạ đáp.

"Có đúng, có sai. Nhưng không quan trọng, với chút tu vi đó của ngươi thì biết nhiều cũng không tốt." Bóng hình sượt ngang người Trương Dạ mang theo cỗ áp bức nặng nề làm hắn ngã khụy xuống.

"Từng có một tiểu tử giống ngươi đến đây, hắn cũng nói y chang như thế. Khác điều, cách hắn giải cờ không như ngươi, hắn là một tên quái tài." Lão giả tóc bạc thu liễm khí tức lại trả tự do cho Trương Dạ.

"Cái kia.. tiểu bối không gặp bất cứ điều gì ngoài huyễn cảnh khi đến đây nên cũng khá dễ dàng.. vậy sao nơi này lại nguy hiểm?" Trương Dạ ngẩng lên nhìn lão, ông lão có làn sương che trên mặt làm hắn không nhìn rõ, bộ dạng phổ thông không có gì nổi bật.

Để lão quái vật phải khen quái tài, tên đó ắt hẳn là cường giả một phương nơi nào rồi.



"Tất nhiên, làn sương sẽ dựa theo thực lực của ngươi mà huyễn hoá ra, nhưng ta không nói về thực lực, ta nói về linh hồn. Ngươi và hắn, có cường độ linh hồn lực giống nhau, à không.. ngươi nhỉnh hơn một chút, có thứ ta không nhìn thấu." Lão giả nhìn chằm chằm, soi thấu hết mọi thứ cùng một dạng với lần bị tên Tô Hàn nhìn, bí mật sâu thẳm cảm giác cũng bị lão nhìn ra.

"Yên tâm đi, ta không c·ướp đồ một tên tiểu bối, đó là cơ duyên của ngươi."

"Đa tạ.. tiểu bối ở trong này cũng đã lâu, tiền bối có thể giúp ta ra ngoài được không?" Trương Dạ thở phào nhẹ nhỏm, ở với lão ta lâu thêm nữa, chắc hắn bị lão lột sạch mất.

"Ngươi vốn đang bên ngoài mà? Ngươi nghĩ nó bên ngoài, nó sẽ là bên ngoài. Tiểu tử, đừng tiên thiên khi cửu trọng, ngươi phải lên thập trọng ở mọi cảnh giới thì mới cứu ngươi được." Lão giả bật cười thành tiếng, tiện tay búng ra đạo quang mang bắn vào người Trương Dạ tạo ra cảm giác thư thái.

Hả? Còn có thập trọng? Trương Dạ khó hiểu nhìn lão, nhưng hắn cũng không dám hỏi gì thêm, lão muốn g·iết hắn thì chỉ cần một cái chớp mắt nên chẳng cần phiền phức như vậy nếu muốn hại hắn.

Nhắm mắt lại điều tức xem thể nội có gì bất thường bên trong, nhưng không có gì khác, nguyên vẹn như cũ.

Giây phút tiếp theo hắn mở mắt ra lập tức sừng sờ chứng kiến một màn kinh hoàng. Trương Dạ trước mắt là bàn gỗ bị hắn chém đứt đôi, ngồi đối diện với hắn là một cái xác khô, căn nhà tranh cũng đã không còn bên cạnh.

Quan sát xung quanh, không cảm nhận được bất kì khí tức nào của nữ thích khách, nhưng Trương Dạ vẫn đề phòng cảnh giác.

"Gặp quỷ rồi?" Trương Dạ lẩm bẩm, chưa dừng ở đó, hắn cảm nhận được thể nội đã dồi dào năng lượng, dấu hiệu trúng độc cũng không còn.

Chắp tay hành lễ xác khô trước mắt, Trương Dạ nhanh chóng ly khai khỏi nơi quỷ dị này, thứ đáng sợ nhất là thứ mà ta không hiểu rõ.

"Thiên Huyền huynh!"

Âm thanh vọng lên từ phía sau như đang gọi người, Trương Dạ cũng không quan tâm cứ tiếp tục phóng như bay vào sâu trong rừng. Hắn muốn đọ sức với ma thú cùng giai hoặc cao hơn.



"Thiên Huyền huynh đợi ta với!!"

Tiếng gọi lớn liên tục vang lên làm Trương Dạ khó chịu ra mặt, đành bực dọc quay ra sau định bảo đối phương nhầm người, nhưng nhìn kỹ lại, đối phương là Lâm Khắc.

"Phù phù.. huynh đi thật nhanh.." Lâm Khắc thở dốc sau khi Trương Dạ cuối cùng cũng dừng lại.

"A.. hạnh ngộ, huynh gọi ta có việc gì không?" Trương Dạ giờ mới nhớ ra, lần trước hắn dùng tên giả đành gượng gạo cười hỏi.

"Huynh đi săn đúng không? Nếu là đi săn, có muốn giăng một miếng mồi ngon không?" Lâm Khắc thần thần bí bí nói.

"Có rắm mau thả.."

"Ta có vị trí của Bá Hùng biến dị, ta với huynh chia đều."

"Bá Hùng..? Thực lực thế nào? Ta lấy nội đan." Trương Dạ nghĩ về con Bá Hùng đuổi mình chạy trối c·hết lúc xưa, khoé môi cong một vòng.

"Hậu Thiên cửu trọng! Thành giao, ta cần nguyên liệu của nó để hoàn thành nhiệm vụ tông môn! Ta bây giờ.. chỉ thất trọng, nhưng mà ta có Phích Lịch Đạn ngang với sức t·ấn c·ông của tiên thiên nhất trọng đỉnh, mỗi người hai viên." Lâm Khắc hoá ra hai viên bi to đưa cho Trương Dạ, sau đó chỉ hắn cách sử dụng.

"Thành giao, đến giờ đi săn rồi." Trương Dạ thu hai viên vào trong nhẫn trữ vật, bảo bối thế này nên hạn chế dùng càng tốt, giữ lại con át chủ bài cho riêng mình.

Hai người hai kiếm lên đường đồng hành cùng nhau, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Khắc nhanh chóng tìm thấy con Bá Hùng to tướng đang bên ngoài rìa rừng săn bắt ma thú cấp thấp.

Con gấu lớn khác xa với con ma thú trước kia đuổi theo hắn, giờ khắc này, nó có sừng và vuốt của nó trông cũng bén hơn, thứ đáng chú ý nhất về nó có lẽ là khả năng chịu đòn bởi lớp lông dày trên da.

"Vậy.. ta đi trước, ngươi cứ ở một bên chờ thời ném." Thân ảnh Trương Dạ loé lên lập tức bay xuống bên dưới, một tay cầm Tật Phong Đao, tay cầm nguyệt đao thay thế song kiếm.

"Cùng chơi nào, gấu con."