Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 43: Lôi Sa Chi Địa



Chương 43: Lôi Sa Chi Địa

Một bóng đen đang lao nhanh từ trên trời rơi xuống với vận tốc khủng kh·iếp tựa như sao băng chiếu rọi hạ giới.

ĐÙNG!!!

Mặt hồ tĩnh lặng nổ một tiếng to, tạo thành trụ nước bắn lên cao tới 4 mét, sau đó yên tĩnh dần.

"Ai ui.. đau thật đấy.." Một bàn tay dưới nước vươn lên bám vào bờ hồ.

Thân ảnh ướt sũng nước trèo lên, không ai khác chính là Trương Dạ.

"Mẹ nó!? Ta không kiểm soát được lối ra!?"

Nhìn bộ dáng ướt sũng, Trương Dạ thay cho mình bộ hắc bào y hệt như cũ, bắt đầu dịch dung thay đổi khuôn mặt, "Cẩn trọng là tốt nhất, Thông Thiên Tháp bên ngoài dùng thế nào nhỉ?"

Hắn nhắm mắt lại, thần thức chỉ vọn vẹn xung quanh 30m, soi trong nội thể, tháp nhỏ lơ lửng bên trong não hải.

"Bây giờ thứ này là một loại chứng minh thân phận, căn bản không dùng được"

"Muốn quay lại Huyền Hoàng Giới, thì sao này? Chúc Thiên nói là tùy vào độ tương thích.. nhưng thế nào mới tăng?"

"Bỏ qua đi, có thể tu luyện thử đấu khí rồi, trước hết tìm một góc trú tạm đã, trời.. khoan.. cái gì kia!?" Trương Dạ mở to mắt hoảng hồn nhìn lên trên bầu trời.

Thương khung màu đỏ thẳm, bị xé toạc ra thành hai nửa. Bên trong vết xé là một mảng tinh không vô tận. Trời trăng đồng thời hiện hữu mỗi bên một cái.

"Ảo giác sao? Hay đây không phải là Huyễn Tiên lục địa?"

Tứ bề đều là rừng cây, nơi hắn đang đứng chỉ là một hồ nước sâu với chu vi nhỏ. Tuy nhiên, dường như chúng không phải rừng cây bình thường.

RỐNG!!!

Không để não hắn suy nghĩ, tiếng rống um trời vang lên làm thần hồn hắn run nhè nhẹ.

"Nguy hiểm!"

Trương Dạ không nghĩ nhiều lập tức chạy trối c·hết về hướng đối ngược tiếng rống, hắn không quan tâm đó là thứ gì, nhưng ảnh hưởng tới cả linh hồn chắc chắn không phải thứ hiện tại hắn có thể chen chân vào được.

"Không để cho ta nghỉ ngơi sao?"

Thanh âm rống gào dần dần vơi đi, trả lại một mảnh rừng yên tĩnh, Trương Dạ bấy giờ cũng đã bỏ xa vị trí cũ hơn nghìn dặm.

Hắn thở phào một hơi, bản thân âm thầm khảo sát địa hình quanh đây. Sau một hồi đi do thám, Trương Dạ nhận ra mặt đất căn bản đều khô hạn, nứt mẻ, nhưng cây cối lại phát triển rất tươi xanh màu mỡ.

"Kỳ lạ"



"Ma thú không có con nào xung quanh, kể cả sinh vật đến một con thú hoang cũng chẳng có"

Trương Dạ trầm ngâm hồi lâu, quyết định chỉ có thể bước về phía trước. Tình huống quỷ dị này không phải lần đầu hắn gặp, nên tâm trạng đã sớm quen thuộc.

Đảo mắt đã hơn 7 canh giờ trôi qua, Trương Dạ cuối cùng cũng phát hiện ra sự sống đầu tiên trong khu rừng nguyên sinh.

Hàng chục căn nhà xây san sát nhau mọc bên trong khu rừng, Trương Dạ không tiến đến, chỉ âm thầm đứng một góc xa quan sát.

"Người bản địa sao?"

"Không thể phung phí chân khí ở nơi không rõ"

3 nén nhang thời gian, vẫn không có động tĩnh gì khác lạ ngoài có vài người đang sinh hoạt như một buổi sáng bình thường.

Trương Dạ đành đánh liều, thản nhiên bước ra bên ngoài với tâm thái phòng bị bên trong, có việc gì hắn liền sẽ dùng phù mà chạy thoát.

"A? Sáng sớm thế này đã có ngoại nhân đến thăm, mau gọi trưởng làng" Một người trung niên nhìn thấy Trương Dạ, xoay người nói với mỹ phụ bên cạnh.

"Ừm, chờ một tí" Mỹ phụ nói xong bèn đi sâu bên trong.

Trương Dạ tiếp cận đám người trung niên với vẻ mặt tươi cười thân thiện mở lời, "Xin chào, tại hạ vô tình đi lạc vào đây, xin hỏi đây là đâu?"

Trung niên với mặt hung dữ, mày xếch có vẻ là người đứng đầu, trái với vẻ mặt hung dữ kia, ông ta cất giọng nói trầm tĩnh, "Đây là Lôi Sa Thôn, tiểu hữu là từ đâu đến?"

Trương Dạ chắp tay, "Tiểu tử Dương Thần, đến từ Tham Lang Môn"

"Tham Lang Môn? Chưa nghe bao giờ.. ắt hẳn là một môn phái bất nhập lưu"

"Tiểu tử cũng xui xẻo, lại lạc vào đây"

"Có thể là ẩn thế tông phái"

Bàn luận giữa các dân làng diễn ra trong phút chốc.

Trương Dạ mơ hồ có thể đoán ra được điều gì qua lời xì xầm bàn tán, tông môn là hắn bịa ra, chủ yếu để xem nét mặt của mấy người này khi nhắc đến tông môn, môn phái.

"Nghĩa là nơi này ngoài tông ta bịa ra, còn có môn phái khác đến bái phỏng?" Trương Dạ nghĩ nghĩ.

"Khắc Tư, trưởng làng có lệnh, mời khách đến phòng ông." Chưa để Trương Dạ tiếp câu, âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai.

Một cô gái da ngâm bước ra với chiếc mũ trắng trùm trên đầu, thân vận cho mình bộ áo thiếu vải hệt như vũ nữ.

Khắc Tư, lão trung niên mắt xếch chau mày gật đầu, "Phiền sứ giả đại nhân dẫn hắn đi, ta còn phải canh gác"



Cô g·ái g·ọi sứ giả kia nhìn về hướng Trương Dạ, quay lưng đi vào sâu bên trong.

Khắc Tư nói, "Theo cô ta đi, không có lợi khi chống đối với cô ta đâu"

Trương Dạ nghe vậy cũng gật đầu theo sau, hắn căn bản không có tí thông tin gì về nơi này, trưởng làng trong miệng bọn họ có lẽ biết được thông tin hắn cần.

Đi được chục bước, cô ta dừng trước một lều vải thô sơ, "Vào đi"

Trương Dạ bước vào bên trong mà không nghĩ ngợi nhiều, hắn đã có quá nhiều thủ đoạn bảo mệnh, "Xin phép"

Trong lều vải chỉ đơn thuần là một người một ghế đang xoay lưng lại phía Trương Dạ.

"Là ngươi? Vạn Sinh, vẫn chưa đến thời hạn phải tế nạp cơ mà?" Thanh âm già nua vang lên run rẩy.

Trương Dạ đơ ra, nhận lầm người à? Tế nạp?

"Tiền bối nhận nhầm, tại hạ Dương Thần, không phải Vạn Sinh"

"Ừm? Vạn Sinh, ta tuy già, nhưng chưa đến mức để một tên như ngươi có thể trêu đùa!" Áp lực đè nặng lên vai Trương Dạ như muốn ép c·hết hắn.

Trương Dạ không mảy may lộ ra một tia sợ hãi, tay cầm Phá Giới Phù chuẩn bị biến mất thì áp lực đột ngột dừng lại.

"Ừ, ngươi không phải Vạn Sinh. Nếu là hắn, tuyệt đối sẽ phản kháng" Giọng nói lão già hoà hoãn trở lại, ghế trước mắt Trương Dạ cũng được xoay qua đối diện hắn.

Trương Dạ nhìn lão giả đôi mắt lập tức mở to bất ngờ, nửa phần thân của lão già đều là xương.

"Vậy tiểu tử ngươi đến đây có việc gì?"

"Tại hạ vô tình đi lạc, không rõ nơi đây là đâu, đang tìm cách quay trở về" Trương Dạ ngắn gọn nói ra tình huống.

"Đi lạc? Ngươi cũng xem như mệnh số đỏ lắm mới có thể vào được nơi đây với cái thực lực Hậu Thiên cửu trọng đỉnh"

"Rốt cuộc nơi đây là đâu?" Trương Dạ thắc mắc hỏi.

"Lôi Sa Chi Địa, trung tâm Lôi Vực" Lão giả bình thản đáp.

Trương Dạ ngẩng ra, lòng bỗng nở hoa tươi rói, hắn không kiềm được nở nụ cười ngây ngốc.

Già làng nhìn hắn khó hiểu, mẹ nó, ta bảo là trung tâm Lôi Vực, ngươi cười cái rắm?

"Nếu đây đã là Lôi Sa Chi Địa thì ta an tâm rồi, ta có một thắc mắc, không biết ngài có thể giải đáp cho ta?"

"Ừm?"



"Ta không thấy sét, ý ta là, Thiên Lôi Chi Lực"

Trưởng thôn trầm mặc nhìn hắn lúc lâu, "Thứ đó.. phải hai tháng nữa mới trở lại. Mà ngươi nếu không rời khỏi trước hai tháng đó, sẽ c·hết"

Trương Dạ chau mày, ta chỉ muốn mượn dùng chút thiên lôi chi lực, thế nào lại bị vây vào tuyệt cảnh rồi?

Hắn không từ bỏ, lần nữa ôm hy vọng hỏi, "Bây giờ có cách nào chứng kiến Thiên Lôi Chi Lực sao?"

"Cũng không phải không có.. chỉ là điều kiện có phần hà khắc. Quan trọng hơn là, tiểu tử ngươi không phải nên hỏi lối ra sao?"

Trương Dạ nghe xong mặt mày hớn hở, "Thật sự là có? Không giấu gì tiền bối, ta vào đây chủ yếu cũng vì nó"

"Người khác tránh thì ngươi lại tìm? Tiểu tử ngươi tìm c·hết sao không ra để yêu thú chụp c·hết luôn đi cho mắc công?" Trưởng thôn nghi hoặc nhìn hắn.

Sét của tuyệt địa không phải thứ đồ chơi ai cũng có thể chơi đùa, kể cả Niết Bàn cường giả còn phải e ngại khi dây dưa vào, sát thương của sét không lớn, vấn đề nằm ở thứ hiệu ứng nó mang lại cho n·ạn n·hân là bị thiêu đốt tới c·hết.

"Tiểu tử tự có quyết định, chỉ mong tiền bối nói ra" Trương Dạ không nao núng nói.

"Vạn vật đều có nhân quả, ta nói cho ngươi.. Há chẳng phải dễ dàng quá rồi sao? Chỉ cần ngươi giúp ta một kiện chuyện nhỏ" Trưởng thôn ban đầu còn đang kinh ngạc, giờ đây vuốt râu nhìn kĩ hắn.

Mẹ nó, ông còn chơi trò này với ta? Thẳng ra là tiện tay nhờ vả đi! Trương Dạ nhăn mày không tình nguyện, "Nói đi, ta sẽ xem xét. Sao không nhờ mấy tên trong làng?"

Trưởng thôn cười nói, "Một việc đơn giản thôi, ngươi ắt hẳn nghe được thứ gầm lên ban nãy nhỉ? Là Thái Sơn Cự Nham, một món pháp bảo bị nguyền rủa, ngươi không cần phải g·iết nó, chỉ cần câu thời gian cho chúng ta, bọn ta có cách giải trừ nguyền rủa."

Trương Dạ có điều suy nghĩ xoa cằm, "Thực lực thế nào? Câu bao lâu? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta".

Thứ thanh âm ban nãy chấn động cả thần hồn, phi vụ này không nhận nhưng có thể lấy thêm thông tin.

"Nó là Tiên Thiên thất trọng, câu.. chừng năm phút. Dĩ nhiên, ta không thể để dân làng mạo hiểm." Trưởng thôn điềm nhiên nói.

Khoé môi Trương Dạ giật giật, "Trưởng thôn, ta biết ông nghĩ ta tìm c·hết, nhưng ta thật sự là có cách".

"Ngươi cứ yên tâm.."

"Yên tâm thế quái nào được!? Mẹ nó, ta chỉ mới Hậu Thiên đỉnh giai!?"

"Được rồi được rồi, thêm điều kiện, đổi phương thức thì thế nào!? Bọn ta thật sự là cần người giúp xử lý thứ đó!" Trưởng làng buông bỏ, cuối cùng cho ra hướng giải quyết.

Trương Dạ lúc này mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nghe lão nói, "Trong thời gian chúng ta câu kéo, ngươi thâm nhập động phủ của nó, phá hủy viên đá màu đỏ bên trong. Điểm đến đã được khoanh."

Trưởng làng đưa cho hắn tấm bản đồ với từng dấu vẽ nguệch ngoạc được đánh dấu lên, nổi bật nhất là dấu O tròn khoanh ngay bên cạnh làng mạc. Tấm bản đồ dường như bao quát cả khu rừng, chỉ từng lối đi hướng đến nơi nào, ra khỏi nơi nào. Điểm hắn đang đứng có vẻ như là hình ngôi làng in trên bản đồ, nằm ở giữa tâm của khu rừng.

"Có thứ này, là có thể ra khỏi đây toàn vẹn rồi"

Trương Dạ ghi nhớ tuyến đường, cất vào trong giới chỉ, hàm nghi nhìn trưởng làng, "Sau đó thì sao? Viên đá đó với thực lực của ta phá được sao?"

Trưởng làng vuốt râu nói, "Sau đó.. chạy, chạy xa nhất có thể. Ngươi có thể, viên đá đó cũng chỉ là một viên ngọc bình thường dùng để phong ấn Thái Sơn Cự Nham."