Đất cát sau đó cũng bị cơ thể gốc Trương Dạ, tức Lý Trung Lâm c·hôn v·ùi. Để lại bóng tối sâu thẳm lưu đày Trương Dạ nằm yên bên dưới.
Bị nhốt trong khốn cảnh một thời gian dài, Trương Dạ vô lực động đậy, miệng cũng chẳng thể mở, nên hắn nghĩ, vì lý gì mà ta phải chịu đựng cảnh dày vò như thế này? Người khác có phải chịu đựng như ta không? Cớ gì.. Tiền Hữu Giám lại tiết lộ ta.. không phải đã hình thành mối quan hệ minh hữu sao? Thần tộc, ma tộc, chúng chọn ta.. là có ý đồ.
Sự cừu địch của thế giới này, đối với ta quá lớn.
Muốn về, ta nhớ nhà.. ta muốn nhàn hạ qua ngày..
Thâm tâm ta mong ước c·ái c·hết, nhưng là c·ái c·hết có ý nghĩa chứ không phải căm phẫn thế này.
Trương Dạ dẫu sao vẫn chỉ là tên sinh viên đang ở cái tuổi trai tráng chưa nếm qua mùi đời, chịu nhiều cảnh ly kỳ thế này khiến hắn cũng khó lòng mà thích nghi.
Nháy mắt, xuân qua, hạ đến, thu tàn, đông thoi đưa. Trương Dạ không cảm nhận được rõ ràng thời gian trôi qua bao lâu, nhưng hắn đếm đã được hơn 32 triệu giây trôi qua.
Để giữ đầu óc luôn tỉnh táo, Trương Dạ buộc phải đếm. Trong lúc đó, não của hắn cũng hình thành nên một tài lẻ, một lúc có thể xử lý cả hai vấn đề.
Não phải phân tích nhìn nhận lại các sự kiện trước giờ hắn từng trải qua, não trái để đếm số khiến nó hoạt động liên tục, tránh bản thân rơi vào cảnh đoạ đày, mất phương hướng.
"Chó má thần tộc.. ma tộc."
"Chó má những tên nhân loại tham lam ích kỷ."
"Chút nhân tính mà ta có.. cũng nên cất lại một góc, làm vậy cơ hội đăng đỉnh ở thế giới này sẽ càng cao, mục đích của ta cũng có thể đạt được"
"Lão tử thề, sẽ có một ngày tru diệt tất cả các ngươi, toàn bộ không sót bất cứ tên nào."
Mắt Trương Dạ hiển hiện hàn quang với quyết tâm mãnh liệt, kể từ giờ bất cứ rào chắn tâm lý nào cũng sẽ trực tiếp bị hắn đặt sang một bên.
Cơn thù oán cũng theo thời gian mà tăng lên dữ dội, nếu như lúc đầu hắn khao khát cầu sinh để trở về nhà, thì bây giờ Trương Dạ lại có thêm lý do để thôi thúc cơn lửa giận trong lòng khiến bản thân buộc phải sống sót.
Chỉ để trở nên mạnh hơn, với quyết tâm báo thù, và sống sót.
Thời gian qua, hắn cũng dần chấp nhận cơ thể kỳ dị này của mình, tồn tại ở dạng chất nhờn, xúc tua đảm nhiệm xúc giác, có thể cảm nhận khu vực chung quanh 100m, dịch nhớt có khả năng trực tiếp tiêu hoá thôn phệ, khuôn miệng với hàm răng bén nhọn để cắn xé con mồi nếu nó quá to hay có ý chí phản kháng.
Kỳ lạ là trong nội thể vẫn tồn tại đủ thứ năng lượng biến dị từ ánh sáng bảy màu, lôi khí, lửa đen cho đến tiên thiên chi khí vẫn còn tồn đọng nhưng không thể vận dụng được.
"Chỉ tiếc không thể tu luyện, nên đi lên rồi" Trương Dạ thầm nghĩ.
Không để lãng phí thời gian, hắn vươn xúc tua lên cao khoét một lỗ nhỏ, len lỏi qua mặt đất thăm dò tình hình chung quanh.
Bên trên là một mảnh đất bằng phẳng với hai hàng cổ thụ cao ráo mọc san sát nhau quen thuộc.
"Vẫn đang ở Lôi Sa Chi Địa, không tốt chút nào.."
Năng lực của hắn chỉ có thể phát dương quang đại ở một nơi có nền sinh thái phong phú, với nơi không một loài sinh vật nào trú ngụ thế này, căn bản năng lực hấp thụ lập tức trở nên phế vật.
Trương Dạ mon men theo lỗ nhỏ vừa được đào, vươn các xúc tua còn lại bấu víu mặt đất bên trên để thân hình nhớp dịch thể trèo lên, cảm nhận rõ làn hơi sương phà qua, hắn không khỏi rét run một trận.
Chợt, xúc tua ngoe nguẩy dị động, Trương Dạ thân hình cao khoảng 1m3 luống cuống bò sang một bên gốc cây che giấu hành tung.
Hình thù quỷ dị này cũng chẳng có bất kì tia khí tức nào để sợ bị bại lộ.
"Có người đến?"
Quan sát một lúc, cặp nam nữ mặc trên thân hai bộ y phục của hai tông môn khác nhau đang chậm rãi bước đi sâu vào bên trong khu rừng. Trong đó, Trương Dạ nhận biết được y phục của người con trai, đến từ Ngũ Độc Tông, môn phái cùng phe với Xuân Hoà Tông.
Lắng tai chăm chú nghe cuộc đối thoại của cả hai, hắn cũng nhẹ nhàng chậm rãi bò theo không để lại tiếng độnh.
Nam nhân gương mặt thanh tú, mang trọng đao vác sau lưng nói, "Sư muội, muội biết tại sao ta dẫn muội vào đây không?"
Nữ tử khí chất thanh thoát, miệng tuy nói thế nhưng ánh mắt mị nhãn như tơ, "Là lịch luyện..? Hay huynh còn có ý đồ khác? Thứ lỗi, ta phụng mệnh sư tôn không có ý định dính vào nhi nữ tình trường bấy giờ, mong Thiết Bình sư huynh thông cảm"
Thiết Bình bật cười, tiến lại gần nữ tử vuốt ve đôi gò má cô, đôi mắt gã ta đảo láo liêng xung quanh như đang kiểm tra, "Đến lúc này muội còn nói câu đó được sao? Ta dĩ nhiên là muốn.. ăn sạch muội rồi"
"Thiết Bình huynh.. nơi này.. thật sự không ổn.. là tuyệt địa đấy, có thể về phòng ta.."
Qua dáng vẻ và điệu bộ của cả hai thì Trương Dạ đoán được bọn người này từng dây dưa với nhau khá lâu chứ không phải gần đây.
Ghê tởm cẩu lương.
Ngỡ sẽ là một trận cẩu lương đau mắt khán giả, nhưng Trương Dạ đành phải nghĩ lại ngay sau đó.
Thiết Bình ghé đến bên nữ tử cắn nhẹ lên vành tai mỏng, "Chính vì thế.. nơi này không có ai.. nên muội cứ thoả thích buông thả đi."
Nghe lời lẽ không đúng đắn, nữ tử mặt phiến hồng buông bỏ phòng thủ, "Huynh.. nhẹ với ta thôi đấy.."
Phập.
Cánh tai nữ tử bỗng bị cắn đứt toạc máu ra nằm trong miệng Thiết Bình, cô đau đớn la lên một tiếng, theo bản năng dùng lực kháng cự đẩy nam nhân trước mắt ra.
Mà Thiết Bình sau khi nếm mùi máu, lập tức lộ rõ chân thân của gã, đôi mắt màu đỏ cùng hàm răng nhọn hoắc với hai chiếc răng nanh, hai bàn tay mọc ra vuốt dài.
"Là ma cà rồng? Tên này thật nham hiểm.."
Không để nữ tử giẫy dụa, Thiết Bình giữ hai tay cô lại bằng lực lượng quái vật của gã, một hơi cắn mạnh xuống động mạch cổ giật ra ngoài để huyết hồng toé như suối, kết liễu sinh mệnh nhỏ nhoi bất lực vùng vẫy.
Nữ tử chỉ biết la hét rên rỉ dưới tiếng sét ầm trời trong khu rừng vắng bóng người.
Sau khi cô gục đi, Thiết Bình ngồi yên uống lượng lớn máu tươi chảy ra, đến lúc thân thể kia khô héo, hắn cũng vứt bỏ mặc kệ, xoay người trở ra với danh phận đệ tử Ngũ Độc Tông phổ thông.
Trương Dạ chứng kiến màn này không khỏi cảm khái, "Thế sự vô thường a.. chính đạo đệ tử cũng không hoàn toàn là trong sạch."
Hắn cũng bò ra tới chỗ nữ tử ngay sau đó, nhìn cái xác khô bên dưới có chút không tình nguyện.
Nhưng vẫn phải làm, Trương Dạ nhảy lên người t·hi t·hể kia dung hoà thây khô vào trong người.
2 tiếng sau, thây khô hoàn toàn biến mất, kể cả xương cũng bị hoà vào trong người Trương Dạ làm chất dinh dưỡng cho hắn. Cứ vậy cơ thể hắn đã cao hơn được 20cm, qua đó, hắn cũng tiêu hoá được một phần ký ức của nữ tử.
"Mùi vị tởm thật.."
Cô ta đến từ một vùng quê, may mắn được tiên sư chọn trúng bái nhập một môn phái tam lưu gọi Võ Đang, tình cờ kết duyên với Thiết Bình và bị gã giăng bẫy lừa lọc cho tới hiện tại.
"Cũng là một người đáng thương"
Thứ quan trọng nhất không nằm ở chỗ này, mà là lượng thông tin trong thời gian hắn bị lưu đày bên dưới đất cát.
Thiên địa biến chuyển, nhân gian vì đó mà loạn theo.
Truy nã của Trương Dạ vẫn được kéo dài săn lùng bởi các đại năng, cường giả hòng đạt được thiên đạo chúc phúc. Chưa hết, thế lực gọi là Vô Gián nổi lên cùng sự xuất hiện của Quỷ Môn Quan với phong thái đầy tiêu cực, khiến sinh linh đồ thán, nhân dân lầm than.
Trương Dạ nheo mắt đưa ra suy đoán thông qua đoạn ký ức khiếm khuyết này, Quỷ Môn Quan? Có liên quan tới Quỷ Chủ sao? Vô Gián.. không rõ thực hư, nhưng chắc chắn có điều chẳng lành nếu dây vào.
"Tạm bỏ qua vấn đề đấy đi.. ta hình như đã mạnh hơn rồi? Thử xem nào.." Hắn nhắm mắt lại, dịch thể trên người sôi sục, bắt đầu vặn vẹo khó hiểu.
Lát sau lại trở thành bộ dáng con người với chiều cao 1m5, nhưng toàn thân vẫn đen xì ở dạng chất nhờn.
"Như thế này cũng được, có lẽ sau này sẽ khác đi một chút" Xúc tua sau lưng ngoe nguẩy khó khăn thu vào, Trương Dạ đành thở dài tự an ủi một tiếng.
Bản thân có lẽ chẳng phải con người nữa rồi.
Hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, hắn khẽ tĩnh toạ ngồi xuống vận chuyển Vô Tự Ma Kinh trong đầu. Tiếc rằng, chẳng có lực lượng chân khí nào được hấp thu vào người.
"Là do không có kinh mạch sao? Mẹ nó.. cứ mãi hấp thụ người khác thế này thì đến bao giờ mới chủ động được?" Rơi vào thế khó, hắn ngồi xuống trầm ngâm.
Chợt, Trương Dạ đứng dậy, đi về phía Thiết Bình vừa di chuyển ban nãy, chẳng bao lâu sau đã đi đến vị trí thân thuộc mà hắn từng trải nghiệm qua cơn ác mộng.
Nơi hắn b·ị c·ướp đi thân thể, c·ướp đi quyền được sống, và quyền sống như một tu sĩ bình thường.
Đến tận bây giờ, hắn chắc chắn rõ được bản thân mình đặc biệt đến nhường nào. Mọi tồn tại mạnh mẽ đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, khiến mọi bước đi của Trương Dạ đều được sắp đặt sẵn.
Lần sống thứ hai chẳng rõ là có sự can thiệp nào hay không, nhưng Trương Dạ chắc chắn sẽ làm bất cứ mọi thứ, chỉ để truy được mục đích cuối cùng.
Trương Dạ nghiễm nhiên chẳng sợ hãi chút nào, nói mới để ý, hắn dường như đã mất đi cảm giác sợ hãi từ bao giờ. Quá lắm, cũng chỉ là thất kinh.
Đứng tại nơi cổng vào tuyệt địa, hắn thò phần tay ít dùng đến của mình trong trạng thái này ra ngoài ngầm xác nhận suy đoán của mình, tuyệt nhiên chẳng có dấu hiệu b·ị t·hương tích xảy ra.
Đồng nghĩa với việc, lúc trước hắn có chạy khỏi cửa thì vẫn sẽ c·hết với ả đàn bà quỷ dị.
Mắt híp lại, nghĩ đến điều gì đó, Trương Dạ lại không bước ra ngoài mà đi ngược sâu vào bên trong, núp sang một bên rừng cây um tùm chờ đợi điều gì đó.