Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 88: Khảo hạch.



Chương 88: Khảo hạch.

Thời gian tựa như dòng nước, rì rào mãi chảy siết không chờ đợi một ai.

Ngày sát hạch cuối cùng cũng đã đến, trước quảng trường của Thông Thần học viện đông nhúc đám tu sĩ Hậu Thiên xen lẫn Tiên Thiên đang loi nhoi đầy đất.

Thông Thần học viện thân là nhị lưu thế lực của Trung Đô, diện tích chắc chắn không thể so với Kiếm Ma Tông, vì đó là một sự báng bổ khi làm phép so sánh. Nói là học viện, chẳng thà gọi nó là một toà thành nguy nga lộng lẫy còn hơn.

Người phấn khích, người nom nóp lo sợ, có người lại thản nhiên làm cây cau đón gió.

Trong toáng tu sĩ kia, có một nam tử che mặt đang sầu não rầu rỉ một góc tường không ai để ý.

Nam tử kia dĩ nhiên là Trương Dạ, trước ngày thi, Du Hy báo với hắn một tin xấu làm tâm trạng hắn tụt dốc không phanh.

"Ả ta vậy mà còn lấy phí gấp 4 lần.. làm chủ khảo không có lương chắc?"

Nguyên nhân bởi vì Du Hy phải bỏ ra đại giới trong miệng cô nàng để nhiệm kì này có thể tiếp tục làm chủ khảo vòng một.

ĐÙNG!! ĐÙNG!! ĐÙNG!!

Tiếng trống vang lên kêu um trời, để đám đông nhất thời chuyển dời sự chú ý về phía âm thanh.

"Thông Thần học viện chính thức bắt đầu kì sát hạch!! Sát hạch có bốn vòng, thông quan 3 vòng chứng tỏ thành công!!"

"Luật lệ đơn giản, phát hiện thí sinh giở thủ đoạn, chiêu trò lập tức lôi ra pháp trường chém đầu"

"Phát hiện gian tế cũng y kết quả tương tự! Nội quy học viện chỉ phổ biến cho học viên!"

"Chuẩn bị tâm lý để c·hết, chúng ta cần chất lượng, không cầu số lượng"

"Chúc may mắn! Hết!"

Lão già bụng to, gương mặt đỏ ửng với chiếc mũi xanh lè say nồng mùi rượu đứng trên nóc học viện giảng giải.



"Thiếu nhân lực đến mức này..?" Trương Dạ có phần hơi do dự về quyết định của mình chỉ qua bài phát biểu vừa rồi, để một lão già say rượu chủ trì? Không có trách nhiệm đến vậy?

Thần thức quét qua, toàn bộ bên trong cửa ải đều không nhìn thấy, rõ ràng có cấm chế ngăn chặn.

Dòng người xối xả chen lấn đẩy về trước nhau nhau đăng ký sơ yếu lí lịch, vòng đầu tiên dĩ nhiên là Du Hy ngồi gác.

Anh hùng xuất thiếu niên, ai mà lòng không có một chút ham mê giai nhân nữ sắc ngoài phật tử đạo gia?

Thân là đệ tử thân truyền, Du Hy có đủ tư cách để xét duyệt vài việc vặt này dễ dàng thông qua yêu cầu với sư tôn.

Cá nhân cô cũng thích những việc tiếp xúc giao du, thuận lợi nắm bắt thông tin cũng như quan sát được sự thú vị của người với người.

Trước người cô là một chiếc bàn dài được đặt một viên cầu trắng ngay giữa, thí sinh buộc phải truyền chân khí vào để chủ khảo xem xét chân khí có bị lẫn với ma khí hay tạp chất hỗn loạn nào khác không, phần lý lịch sẽ dựa vào pháp bảo kiểm tra thông tin.

Màu xanh lam mờ nhạt, trung bình, chói sáng đủ loại hiện lên không ngừng.

Bốn tiếng sau đã là giờ trưa, hàng lối rốt cuộc đã đến phần Trương Dạ.

"Đặt tay vào khối ngọc truyền chân khí vào" Du Hy chẳng buồn nhìn lên nói.

Trương Dạ đưa tay đặt lên khối ngọc màu trắng, theo phân phó của cô từ ban đầu mà không truyền vào.

Viên ngọc không phản ứng từ đầu bỗng xanh chói lên một màu bắt mắt đến Trương Dạ còn phải bất ngờ.

Sơ yếu lí lịch giả được chuẩn bị sẵn cũng được hiện lên trên hư ảnh một tấm bảng.

Nửa phút sau, Du Hy mở miệng, "Đạt".

Trương Dạ nhanh chóng đi vào bên trong dưới sự chen lấn của đám đông, đẩy qua tấm vải đỏ ngăn cách cửa một và cửa hai, áp lực bỗng dưng thay đổi một trời một vực.

Phía trước Trương Dạ là một toà cung điện uy nghiêm, hàng trụ cột mọc đối xứng nhau kéo dài hơn 100 trượng, ở cuối đường tồn tại một pho tượng lớn bất động ngồi trên ngai vàng nguy nga.



Áp lực cỏn con chỉ làm Trương Dạ bất ngờ hơi chật vật để thích nghi, đuợc một lúc liền quen dần cảm giác, làm phần áp lực như có như không tồn tại.

Xung quanh không có một mống người nào, sự lạ lẫm quen thuộc lẫn phần áp lực khiến Trương Dạ nhớ đến tế đàn của Vô Ưu.

"Nơi này hẳn là một không gian khác"

Theo từng bước Trương Dạ đi, từng bước chân hắn đặt xuống đất lại trở nên nặng trĩu.

Áp lực dồn trên vai cũng theo đó đè ép xuống làm cả người hắn theo thời gian bị ảnh hưởng.

"Hiểu rồi.. là tăng dần theo khoảng cách?"

Linh hồn ba đọng, run rẩy nhưng Trương Dạ vẫn không lùi bước, cước bộ chậm rãi song mỗi bước chân đều mạnh mẽ giẫm xuống.

Trong lúc Trương Dạ không để ý, pho tượng không biết từ lúc nào đã đổi tư thế, từ ngồi gác hai tay lên ngai chuyển sang chống tay ngồi nghiêng một bên nở nụ cười nhìn hắn.

Mồ hôi nhễ nhại hai bên trán chảy xuống, Trương Dạ cố sức vận chuyển mọi loại khí tức chống trả với lực lượng vô hình đang đè nặng lên thân.

Máu đen từ mắt lăn dài xuống, nắm đấm ghim vào lòng bàn tay xuyên cả da thịt.

Đầu Trương Dạ chạm phải thứ gì đó, ngẩng đầu lên trên là pho tượng nhìn xuống hắn, trong đôi mắt chứa hoàn toàn là vẻ khinh thường lộ liễu.

Không có thời gian bận tâm đến thứ này, chạy đua với áp lực thời gian, đầu Trương Dạ buộc phải hoạt động hết công suất tìm đường phá giải.

Pho tượng dường như cảm thấy Trương Dạ không để tâm đến nó liền tức giận, trắng trợn di chuyển đưa tay lên cao, cánh tay bấy giờ đã biến thành một lưỡi đao sắc bén.

"Ngươi không phải nên giả vờ di chuyển khi bị ta nhìn sao!? Nhưng ta không được thua ở đây, ta phải mạnh hơn.. đứng ở đỉnh thế giới!!"

Áp lực vô hình chung tăng cao dữ dội, lòng ham sống s·ợ c·hết được thúc đẩy mạnh mẽ. Vô tình cỗ khí tức kì lạ mang tính thống trị được xúc tác mạnh mẽ thể hiện ra bên ngoài, pho tượng trong giây lát liền ngưng lại hành động.

Cũng chỉ ngưng lại được trong vài giây ngắn ngủi, lưỡi đao bén nhọn được vung xuống thẳng người hắn.



"Ngươi không g·iết được ta! Không một ai có thể g·iết được ta!!" Lòng Trương Dạ gào thét khẳng định niềm tin mơ hồ của hắn, gặp phải cường địch ảnh hưởng linh hồn súyt làm Trương Dạ trở nên mất bình tĩnh.

Nghĩ lại chuyện khảo hạch dang dở, hắn vội tỉnh táo khống chế tinh thần cảm xúc bản thân.

Một phần lại nghĩ, khảo hạch không thể nào đem ra một thử thách không có đường lui như vậy được.

Đúng với Trương Dạ suy đoán, lưỡi đao cắt ngang người hắn nhưng lại không mang bất kì tính sát thương nào.

Không gian xung quanh hư huyễn vỡ nát ngay lập tức, trả lại Trương Dạ viễn cảnh sau khi bước qua tấm vải đỏ.

Dưới sàn nhuộm đỏ một màu, rải đầy t·hi t·hể nát tươm, một số b·ị c·hặt đ·ầu, một số tái mẹt mặt mày, đủ mọi loại c·ái c·hết nằm trên sàn đá.

May mắn vẫn còn những tu sĩ thần trí mơ hồ ngẩng ngơ nhìn lên không trung.

"Mẹ nó.. ngươi ở yên cho ta!! Ta là con người!!" Mùi máu nồng vào mũi, Vô Tự Ma Kinh và cơn thèm ăn khao khát được bộc lộ, toàn bộ đều bị Trương Dạ kiềm chế lại.

Cố không để phần "con" lấn át phần "người" hai tay vốn đã thủng một lỗ máu thịt giờ lại bị hắn dùng móng đâm vào phần thịt tươi nhằm lấy cảm giác đau đớn giác tỉnh bản thân.

Người người chen vào sau khi thông quan cửa ải đầu tiên đều lâm vào trạng thái ngẩn ngơ mơ hồ.

Kéo dài hơn năm tiếng, quan thứ nhất đã không còn người đi vào thì giọng nói phá tan bầu không khí trầm lặng được vang lên.

"Cửa thứ nhất kết thúc, cửa thứ hai cũng đã xong. Lần khảo quan này người sống sót cũng khá hơn lần trước rất nhiều. Tốt lắm"

"Hy vọng các ngươi mang tâm thế sống c·hết với mục tiêu mình đặt ra, điều này cũng đã được lưu tâm kể từ lúc bước vào khuôn viên học viện"

"Hai cửa còn lại không khó mấy, lại chúc các ngươi may mắn một lần nữa sau một khắc nghỉ ngơi"

Trương Dạ rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhỏm, nhưng hắn thắc mắc một điều, những kẻ mơ hồ bên cạnh chưa tỉnh thì thế nào đây?

Giống như biết được ý nghĩ của Trương Dạ, lão già phía trên vừa cất giọng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

ÀO ÀO!!

Đám người đang mơ màng nổ tung văng máu thịt loạn xạ, máu tươi tung toé bắn lên bầu trời nhuộm đỏ tầm mắt của Trương Dạ trong sự bất ngờ.

"Tiếp tục cửa ải thứ ba"