Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 10: Vũ điệu của rolls-royce (h)



Một câu gạ gẫm trần trụi đến không thể trần trụi hơn cứ thế phun ra từ miệng Minh Cầm Sắt.

Dĩ Hoà theo phản xạ đánh mắt nhìn ra quang cảnh bên ngoài chiếc Rolls-Royce này của hắn.

Cô chợt hiểu ra, hắn dừng xe tại đây là đã sớm có ý đồ.

Bởi vì bây giờ cô đang đóng vai An Vi Quý, chứ không phải An Dĩ Hoà.

Người hắn muốn “make love” lúc này... hiển nhiên là chị gái cô rồi.

An Dĩ Hoà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm chuyện đó với hắn đến lần thứ ba. Thế nhưng cô cũng biết, một người phụ nữ có nhan sắc đi riêng với một người đàn ông khoẻ mạnh sang Mỹ, việc này là không thể tránh khỏi.

Ngài Alexander nói, trường hợp của An Dật Phong chưa phải là xấu nhất. Tuy tứ chi toàn thân không thể cử động, nhưng ý thức sâu bên trong vẫn tồn tại.

Trước đây ông ta cũng từng cứu chữa thành công một trường hợp tương tự. Vị bệnh nhân kia nay đã khoẻ mạnh sinh hoạt như người bình thường, còn cả lấy vợ và sinh con được nữa.

Minh Cầm Sắt cũng đã đáp ứng, chuyến này trở về sẽ hỗ trợ toàn bộ chi phí đưa An Dật Phong sang Mỹ, để đích thân ngài Alexander làm phẫu thuật.

Việc anh hai cô hồi phục, chỉ còn là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Từ đầu đến cuối trong phi vụ này, người có công lớn nhất, chính là Minh Cầm Sắt.

An Dĩ Hoà chầm chậm đưa tay lên, tháo gỡ từng nút áo trên chiếc sơ mi bảo thủ của mình, trên mặt không có bất kì một tia cảm xúc nào.

Nếu ân nhân đã đòi hồi báo, kẻ hèn này sao có thể ăn cháo đá bát.

Chỉ là dâng tặng ân nhân một cái “rùng mình” mà thôi. Sau đó khi về nước, cả hai sẽ đường ai nấy đi.

Cô trả hắn về bên chị gái yêu quý - ánh trăng sáng mà hắn đang theo đuổi.

Còn bản thân rời đi trên chiếc cầu độc mộc, đến nơi sơn dã thuộc về mình.

Đúng theo quỹ đạo vốn có của nó.

Về phần chị gái Vi Quý đang ở cách đây nửa vòng Trái Đất, chị ta mà biết “bản thân” được Minh thiếu gia gạ gẫm ngay trong xe, mừng còn không kịp nữa là.

Khi ngón tay An Dĩ Hoà cởi đến hàng nút thứ tư, bất chợt một bàn tay khác vươn tới, chặn lại động tác của cô.

Nhiệt độ ấm áp trên bàn tay ấy truyền sang các ngón tay lạnh lẽo của An Dĩ Hoà, lặng lẽ sưởi ấm chúng.

“Nếu em không muốn thì tôi sẽ không cưỡng ép em.”

Minh Cầm Sắt nói như thể rất chính nhân quân tử, trong khi chỗ nào đó bên dưới của hắn đã dựng hẳn lên một túp lều.

Dĩ Hoà khẽ lắc đầu, nhạt nhòa cười: “Không đâu, tôi nguyện ý.”

Vừa dứt lời, nụ hôn của hắn đã rơi xuống trên chóp mũi cô, nghiêng đầu lướt dọc theo rãnh cười, dừng lại trước đôi môi thơm mọng màu mận chín.

Hắn ngậm lấy môi cô say sưa mút mát. Hai cánh môi mềm mại như tổ ong rừng được người thợ khéo léo hái xuống. Càng mút, bên trong càng chảy thứ mật ngọt tinh túy chết người.

Minh Cầm Sắt cạy mở hàm răng cửa, đưa lưỡi của hắn vào khoang miệng cô, hứng trọn dòng mật trong suốt ngon lành kia.

Sự ma sát của hai đôi môi sinh ra nhiệt, nhiệt độ từ từ thẩm thấu qua từng lỗ chân lông trên da mặt, khiến khuôn mặt cả hai chậm rãi ửng lên ráng chiều tà.

Ở trong ráng chiều ấy, người ta thấy khói bếp bốc lên từ những căn nhà đang sum vầy, như từng hơi thở nóng bỏng toả ra bên trong khoang xe lúc này.

Minh Cầm Sắt thò tay, ấn công tắc ngả ghế ra sau, đè lên người An Dĩ Hoà.

Môi hắn rê dọc xuống cần cổ thiên nga tuyết trắng của cô, giống như một cầu thủ chuyên nghiệp rê bóng vượt qua từng hàng phòng thủ, nhắm đến khung thành của đối phương.

Bàn tay hắn cũng không hề lười biếng, nắm trọn đôi gò bồng khiến hắn thao thức mỗi đêm kia, xoa bóp nâng niu như thể báu vật.

Chẳng biết quần áo trên người cả hai đã biến mất từ lúc nào. Họ trở về thời đại nguyên thủy nhất, khi loài người còn chưa được sinh sôi nảy nở.

Hắn là Adam.

Cô là Eva.

Adam rút chiếc xương sườn thứ bảy để tạo ra Eva. Còn Minh Cầm Sắt rút khúc thịt không xương cứng rắn của hắn, tạo ra niềm cảm xúc thăng hoa cho An Dĩ Hoà.

Cô nằm dưới thân hắn, không ngừng đón nhận từng cú va chạm đầy hăng hái và nhiệt thành.

Ở sâu bên trong hang động u tối của An Dĩ Hoà, đã lặng lẽ cháy lên một ngọn lửa không biết tên.

Niềm hân hoan vui sướng bung nở trên từng tế bào giác quan. Đó là niềm vui khi nhân loại phát minh ra ngọn lửa đầu tiên.

Sáng bừng cả hang động.

An Dĩ Hoà siết chặt tấm lưng cường tráng của Minh Cầm Sắt, ngửa đầu phát ra từng tiếng rên rỉ tận sâu trong đáy lòng.

Minh Cầm Sắt cũng ôm chặt lấy cô. Tiếng thở dốc hổn hển và lực vận động đi từ dữ dội đến dịu êm, tạo ra biên độ rung lắc từ kịch liệt đến dịu dàng.

Tất cả đều nén xuống nơi đang chứa chấp hai thân thể chìm đắm trong khoái lạc lúc này.

Dưới bầu trời đen đặc trải đầy những vì tinh tú sáng lấp lánh, chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn trở thành vũ công độc diễn, hoàn thành vũ điệu đặc sắc nhất trên sân khấu của đời nó.
— QUẢNG CÁO —