Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 19: Ác mộng



Kết thúc cuộc gọi với An Vi Quý, Minh Cầm Sắt đi đến trước tủ kính trưng bày đồ trang sức cao cấp do thương hiệu của hắn đặc chế.

Ánh sáng lấp lánh phát ra từ tủ kính lúc này đủ sức làm lu mờ những hiện vật xa xỉ khác trong phòng. Nó đến từ chiếc vương miện được chế tác tinh xảo trưng bày ở bên trong.

Trên đó khảm một viên kim cương lớn bằng quả trứng cút, bao quanh bởi đá quý và ngọc trai, kích thước to nhỏ không đồng đều.

Minh Cầm Sắt ngắm nhìn tổng thể chiếc vương miện sang trọng và quý phái, tưởng tượng ra khuôn mặt của người sẽ đội nó.

Chín tháng qua hắn đã kiềm chế bản thân không gọi điện cho cô, hắn sợ nghe giọng cô sẽ khiến bản thân nhớ lại dáng vẻ cô nằm rên rỉ yêu kiều dưới thân mình.

Ngoại trừ cô, không ai có năng lực thoả mãn dục vọng của hắn.

Không chỉ nhu cầu về thể xác, mà còn một loại thư thái ở trong tinh thần.

Hắn cần bảo trì thanh tỉnh để tập trung giải quyết công việc. Vậy mới có thể sớm ngày trở về vùi đầu vào nơi mềm mại thơm ngát ấy, cùng cô trèo lên đỉnh Vu Sơn.

Ánh mắt Minh Cầm Sắt dừng trên chiếc vương miện hồi lâu, âm thầm đếm ngược từng ngày để tận tay đội nó lên cho nữ hoàng của hắn.

***

Trung tâm điều dưỡng người thực vật ở Los Angeles.

Nữ hộ lý đẩy xe lăn tới khuôn viên trồng nhiều cây xanh và hoa cỏ mát mẻ trong lành, liên tục kể vài mấu chuyện thú vị trong đời sống hằng ngày cho chàng trai ngồi trên xe lăn nghe.

Chàng trai ấy có ngũ quan tuấn tú nhã nhặn, nhưng tròng mắt vô hồn không có tiêu cự, thoạt nhìn trông như một tượng sáp được trưng bày ở bảo tàng.

Bỗng nhiên có một cậu nhóc tiến vào vườn hoa, trên tay cầm cây kem ốc quế vừa đi vừa liếm, không cẩn thận vấp phải hòn đá dưới chân, cây kem rơi xuống đất.

Cậu nhóc cúi xuống nhặt phần ốc quế lên nhìn rồi mếu máo buông tay, oà khóc chạy đi gọi mẹ.

Mí mắt chàng trai ngồi trên xe lăn rung lên mấy cái, nhìn chằm chằm cây kem đang chậm rãi tan chảy trên đất, trí nhớ từng chút bị xé mở.

Trong mảnh ký ức đó, có một bé gái lặng lẽ giấu bài kiểm tra điểm mười của mình vào cặp sách khi nhìn thấy bố mẹ khen ngợi bài kiểm tra tám phẩy năm điểm của một bé gái khác.

Cảnh tượng chuyển đổi, hai bé gái tập xe đạp ở công viên. Khi cả hai cùng ngã, người đàn ông và người phụ nữ nọ lập tức chạy đến đỡ cô bé khác dậy, không hề đoái hoài đến bé gái còn lại.

Ký ức kết thúc bằng cảnh bé gái còn lại một mình lầm lũi dắt xe đạp về nhà với đầu gối trầy xước.

An Dật Phong từ từ mấp máy môi, cố gắng phát ra âm tiết gì đó một cách khó nhọc.

Nữ hộ lý nhìn thấy phản ứng khác thường của An Dật Phong, cúi lại gần nghe xem hắn muốn nói gì.

Chỉ nghe thấy “Ho... oa... Hoa...“.

Chị ta nhìn theo tầm mắt An Dật Phong, thấy một bông Cúc Mặt Trời nở vàng dưới nắng, cho rằng anh đã nhận biết được hoa cỏ.

Hôm sau, trong phòng bệnh của An Dật Phong có thêm một bình Cúc Mặt Trời.

***

Dĩ Hoà đang trong thời gian ở cữ, tay chân không đụng nước, cả ngày chỉ ôm bé con cho bú và thay tã.

Thiên Hương được nhận vào bán trà sữa trong một quầy ki-ốt trước cổng trường cấp ba. Lúc trở về thấy Dĩ Hoà đang vạch áo lên cho Peachy ti sữa, nó lại gần hít vào một hơi.

“Mày đã hơn nửa tháng không tắm rửa gì rồi, sao người vẫn thơm vậy? Khai mau! Mày lén tao xông gì đúng không?”

Dĩ Hoà nhướn mày: “Mày thấy tao rảnh không?”

“Thật kì lạ, chẳng lẽ là mùi sữa sao?” Thiên Hương hít thêm mấy cái, tạm thời bỏ qua vấn đề này. - “Bỏ đi. Tao đã học lỏm được hết công thức pha chế của ông chủ rồi. Đợi tao gom đủ tiền sẽ thuê một mặt bằng ở Vĩ Thành, tự thành lập thương hiệu trà sữa của riêng mình.”

Dĩ Hoà lắc đầu.

Đáng thương thay ông chủ nào đó, nuôi một con ong trong tay áo mà không biết.

“Trước khi làm gì mày phải suy nghĩ cẩn thận vào, hành vi đạo nhái trắng trợn như vậy, có ngày ông ta kiện mày vì tội ăn cắp bản quyền đấy.”

“Ài.” Thiên Hương nằm vật ra giường, giang hai tay hai chân thành hình chữ Đại (大). - “Chẳng lẽ bổn tiểu thư quốc sắc thiên hương nhường này mà cả đời chỉ có thể làm thuê cho người ta thôi sao?”

Dĩ Hoà gợi ý: “Mày có thể thử làm mẫu ảnh, tao thấy có mấy shop thời trang tuyển mẫu cũng ok lắm.”

Thiên Hương ngẫm nghĩ, lại quay sang nhìn Dĩ Hoà một lượt từ đầu đến chân: “So với tao, mày càng thích hợp làm mẫu ảnh hơn đó. Nhìn không ra là mày vừa đẻ dậy luôn, đúng là... gái một con trông mòn con mắt!”

“Tao không làm được công việc đó đâu.” Dĩ Hoà nhàn nhạt đáp.

“Có gì mà không được? Lẽ nào vì khuôn mặt này, mày tính làm cái bóng của cô ta suốt đời sao?” Thiên Hương bất bình ngồi bật dậy.

“Tao không phải cái bóng của ai cả.” Dĩ Hoà nhìn bé con ngây ngô mút sữa, lòng cảm giác bình yên đến lạ.

“Tao chỉ muốn cùng con mình sống một cuộc đời bình dị, càng ít người chú ý đến tao càng tốt.”

***

Minh Cầm Sắt nằm mơ, trong mơ hắn đang ở thời kỳ đồ đá, trên người chỉ đóng một cái khố che đi bộ vị quan trọng.

Ban ngày hắn lên rừng săn bắn, tối về vào hàng động “giã chày” cuồng nhiệt với một cô gái không rõ mặt.

Chín tháng sau, cô gái ấy ôm theo cốt nhục của hắn trốn vào rừng sâu, dù hắn tìm bao lâu cũng không bắt được cô. Mãi đến khi gặp cô đang ngồi cho con bú cạnh dòng suối mát lành, hắn mừng như điên chạy đến.

Khi chỉ cách cô gái đó vài bước chân, bỗng nhiên trên trời lao xuống một thiên thạch có kích thước khổng lồ, nổ banh mặt đất.