An Vi Quý lăn lộn cả đêm với Dạ Vũ, hôm sau gã đã im hơi lặng tiếng rời đi, để lại cô ta nằm chơ vơ trên giường.
Nhìn chiếc điện thoại ở nguyên vị trí cũ, Vi Quý bắt đầu thấy hối hận.
Nếu vì việc này mà làm Minh Cầm Sắt phật ý, vậy công sức suốt thời gian qua sẽ đổ sông đổ bể hết.
Tất cả đều tại Dạ Vũ!
Vi Quý đấm lên nệm chăn phát tiết rồi ngồi dậy, lắc mình vào phòng tắm chỉnh trang lại mặt mũi tóc tai. Thấy mọi thứ đã ổn thoả, cô ta mới gọi lại cho Minh Cầm Sắt.
Khi face time được kết nối, cô ta đã không chờ được mà cất giọng thanh minh.
“Hôm qua điện thoại của em hết pin, lúc về lại hơi quá chén nên ngủ quên mất. Không phải em cố ý phớt lờ điện thoại của anh đâu. Minh thiếu gia, anh đừng vì vậy mà giận em nhé.”
Minh Cầm Sắt còn chưa tỉnh ngủ, hắn nhìn cô gái rối rít xin lỗi trong màn hình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
Đêm qua hắn lại mơ thấy cô, nhưng là cái hôm cô né tránh cánh tay hắn dưới phi cơ.
Qua nửa tháng tỏ tình lại, hắn nhớ rõ cô đã không hề lưỡng lự mà nói đồng ý một cách dứt khoát. Giống như thái độ giữ khoảng cách chừng mực trước kia thật sự chỉ là diễn kịch để nâng cao giá trị thôi vậy.
Lúc đó hắn vui mừng quá đỗi nên không để ý, giờ nghĩ lại mới thấy, hành động trước và sau của cô có chút không đồng nhất.
Suy nghĩ thoáng qua này khiến Minh Cầm Sắt thẫn thờ trong giây lát. Bỗng tầm mắt hắn chạm phải một vết mẩn đỏ khả nghi.
“Trên cổ em có gì vậy?”
Vi Quý có tật giật mình đưa tay sờ lên cổ, đầu vô thức rụt xuống, ánh mắt lảng tránh về một phía. Cô ta nhanh mồm tìm một cái cớ để lấp liếm.
“Chắc... chắc là hôm qua em uống hơi nhiều rượu, bị... bị dị ứng cồn.”
Minh Cầm Sắt tất nhiên sẽ không tin lí do sứt sẹo này của cô ta. Hắn đã hết đời trai tân rồi, không thể không nhận ra những dấu vết kia.
Với những hiểu biết của hắn về cô trước kia, khoan hẵng nghĩ đến cô có làm gì sai trái sau lưng mình hay không. Như vậy, chỉ có thể là cô đã bị ai đó lợi dụng trong lúc say.
“Đêm qua em về nhà an toàn chứ?”
“Tất, tất nhiên rồi.” Nghe hắn hỏi câu này, Vi Quý sợ hắn suy diễn sâu xa bèn nói rõ, - “Anh yên tâm, em tham dự party chỉ toàn chị em trong công ty. Lúc ra về có quản lý hộ tống, đảm bảo an toàn mà.”
May là hôm qua công ty cô ta cũng trùng hợp có party thật. Giữa đường cô ta và Dạ Vũ lẻn về trước, lúc đó mọi người đều đã ngà ngà say nên chắc sẽ không để ý.
Còn quản lý của cô ta - Dạ Vũ, ai cũng biết gã là gay, không có hứng thú với phụ nữ.
“Được rồi. Vậy em chú ý một chút, sau này đừng uống nhiều rượu nữa.”
Thấy Minh Cầm Sắt toan cúp máy, Vi Quý vội níu kéo.
“A, hôm qua anh gọi em không có việc gì quan trọng sao?”
“Không có gì.” Minh Cầm Sắt đáp xong bỗng dừng lại, ánh mắt loé lên. - “Chiều qua anh tình cờ gặp một cô gái giống hệt em ở Vĩ Thành. Lúc đó anh còn tưởng là em nữa đấy.”
Nghe vậy, đồng tử Vi Quý chợt co rút, miệng vô thức lắp bắp.
“Giống... giống hệt em... Sao... sao có thể...”
Thấy sắc mặt An Vi Quý tái mét, Minh Cầm Sắt lại dấy lên nghi ngờ.
“Em không thắc mắc tại sao hôm qua anh lại có mặt ở Vĩ Thành à?” Minh Cầm Sắt tỏ ra bí hiểm, - “Chẳng lẽ... trên đời thật sự có một cô gái giống em như đúc?”
Hắn cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại đặt ra câu hỏi như vậy. Cái ý nghĩ này chỉ vừa xẹt qua trong đầu hắn cách đây đúng một giây.
Vi Quý nắm chặt tay để kiềm chế cơn run rẩy, nở một nụ cười gượng gạo: “Vừa nãy em tưởng anh làm theo cái trend trên mạng để thử lòng em. Cái mà... cô gái sẽ hỏi lại chàng trai 'vậy em xinh hơn hay cô ta xinh hơn' ấy. Ha ha, thật ra em không ấu trĩ vậy đâu.”
“Anh không bắt trend.” Vẻ mặt Minh Cầm Sắt đột ngột trở nên nghiêm túc. - “Anh thật sự đã gặp một cô gái giống hệt em, từ dáng người, đến khuôn mặt. Em về hỏi lại bố mẹ thử xem, biết đâu bản thân lại có chị em sinh đôi nào thất lạc ở bên ngoài cũng không chừng.”
Minh Cầm Sắt nói câu này vốn chỉ định đùa vui chút thôi. Ai ngờ ngay khi hắn vừa dứt lời, điện thoại trong tay An Vi Quý rung lên vài cái rồi trượt theo cổ tay cô ta, rơi bộp xuống đất.
Lúc cô ta nhặt máy lên, màn hình đã vỡ thành một cái mạng nhện.
Vi Quý ra sức khởi động nút nguồn nhưng điện thoại vẫn đen ngòm. Dưới cơn tức giận, cô ta đã thẳng tay ném mạnh nó vào tường.
Điện thoại vỡ nát.
Mặt Vi Quý lúc này đã trở nên méo mó dữ tợn, từng tiếng nghiến lợi rít ra khỏi kẽ răng.
“Con khốn, đúng là âm hồn không tan!”
Bên kia, Minh Cầm Sắt trầm ngâm nhìn màn hình face time bị ngắt kết nối giữa chừng, suy nghĩ khẽ biến chuyển, ngón tay đã nhanh gọn bấm số gọi trợ lý của hắn.
“Điều tra một chút, tối qua công ty Sen Đá tổ chức party gì. Người đến tham dự gồm những ai. Quản lý của An Vi Quý là người thế nào.”
Trước khi tắt máy hắn còn bổ sung thêm: “Gửi toàn bộ tư liệu về An Vi Quý qua mail cho tôi.”