Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 26: Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi



“Vi Quý!”

Một tiếng kêu không biết là ngạc nhiên hay vui mừng, xé tan không khí truyền vào màng nhĩ An Dĩ Hoà.

Cổ tay cô bất ngờ bị nắm lấy.

Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông vừa mới giúp mình, trước mắt Dĩ Hoà như có sấm sét nổ ầm vang, dây thần kinh hai bên thái dương căng lên đau nhức.

Cô khắc chế bản thân giữ bình tĩnh, cố diễn ra dáng vẻ lần đầu gặp một người xa lạ.

“Cảm ơn anh đã đạp xe giúp tôi. Anh có thể buông tay cho tôi đi được không?”

Minh Cầm Sắt chẳng những không buông mà còn nắm chặt hơn.

“Sao em đến Vĩ Thành mà không gọi điện anh ra đón? Nếu đã đến rồi thì cùng anh về khách sạn đi.”

Nghe hắn gọi tên người thương, lại nghe hắn rủ 'người ấy' về khách sạn... không hề có cảm giác đau thắt tim gan như trước kia, Dĩ Hoà chỉ thấy cõi lòng mình bình tĩnh đến lạ.

“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết anh.”

Không chờ Minh Cầm Sắt nới lỏng tay trước, Dĩ Hoà đã tự mình giãy ra khỏi tay hắn.

Cô gọn gàng ngồi lên xe, chân trái nhả số, tay phải vặn ga.

“Khoan đã!” Minh Cầm Sắt chạy lên trước đầu xe, dùng tay không chặn lại.

Dĩ Hoà hốt hoảng bóp phanh, nửa thân trên của cô theo quán tính đổ về trước, suýt thì đập mặt vào lồng ngực Minh Cầm Sắt.

“Em muốn đi đâu thì lên xe anh là được. Phương tiện này...” Minh Cầm Sắt nhìn chiếc Wave Tàu với ánh mắt phức tạp, - “Trông hơi phèn.”

“Liên quan gì đến anh?” Dĩ Hoà trừng mắt lên với hắn.

Nghe vậy, hắn cho rằng cô đang giận dỗi vì khoảng thời gian bọn họ yêu xa không mấy mặn nồng, cách đây ít hôm hắn còn vô cớ nghi ngờ cô, khiến cô hiểu nhầm hắn sang Mỹ chuyến này đã thay lòng đổi dạ.

Minh Cầm Sắt cảm thấy áy náy vô cùng. Hắn lại ngắm cô thật kĩ, khoé miệng mỉm cười. Rõ là bạn gái của hắn vẫn đáng yêu như ngày nào.

Hắn dịu giọng như dỗ dành: “Vi Quý, thời gian qua anh thật sự rất nhớ em. Nhưng vì công việc bận rộn, anh chỉ đành tập trung giải quyết cho xong thì mới có thể sớm ngày trở về gặp em...”

Dĩ Hoà không đợi hắn bộc bạch hết nỗi lòng đã thẳng thừng gạt phăng lời hắn: “Bộ lỗ tai anh bị điếc sao? Tôi nói là tôi không quen anh! Anh nhận nhầm người rồi! Tên tôi là Dĩ Hoà, không phải Vi Quý gì gì đó của anh! Có cần tôi lấy thẻ căn cước ra để chứng minh không?”

Dĩ Hoà?

Thiếu gì tên không lấy, lại lấy vế trước của câu thành ngữ “Dĩ Hoà Vi Quý” ra để đặt tên giả cho mình.

Thật là giấu đầu hở đuôi mà.

Trò giả vờ không quen biết này tuy có chút ấu trĩ, nhưng nếu cô muốn diễn thì hắn cũng vui vẻ chơi cùng.

Minh Cầm Sắt không đôi co với cô nữa, buông giọng thoả hiệp: “Được rồi được rồi, là anh sai. Em nói em là Dĩ Hoà thì là Dĩ Hoà.”

Nói xong, hắn lách người vòng ra sau đuôi xe.

Dĩ Hoà tưởng Minh Cầm Sắt đã buông tha mình, chuẩn bị lên ga phóng đi. Nào ngờ qua một giây, yên sau xe đột nhiên lún xuống nặng trịch.

Dĩ Hoà quay đầu lại thì thấy Minh Cầm Sắt đã dạng chân ngồi ở sau lưng mình.

Cô đứng phắt ra khỏi xe, chỉ vào Minh Cầm Sắt mà mắng: “Sao mặt dày quá vậy? Đã có bạn gái còn ở đây cản đường người khác. Xuống ngay trước khi tôi báo cảnh sát!”

Minh Cầm Sắt phì cười: “Em muốn báo cảnh sát bắt bạn trai mình à?”

Dĩ Hoà đã gấp đến độ bứt rứt tay chân. Peachy của cô giờ này chắc sắp tỉnh dậy rồi, cô phải nhanh nhanh trở về, nếu không bé con sẽ khóc đòi sữa. Thật sự không rảnh ở đây dây dưa với tên ngốc này.

“Anh khăng khăng cho rằng tôi là bạn gái anh vì trông tôi giống cô ta đúng không? Được, vậy bây giờ anh lấy điện thoại ra gọi cho bạn gái anh đi, xem người bắt máy là ai, còn tôi đứng đây là ai!”

Thấy Minh Cầm Sắt bất động nhìn mình với vẻ hiếm lạ, Dĩ Hoà mất hết kiên nhẫn dùng tay đẩy vai hắn một cái.

“Gọi nhanh!”

Minh Cầm Sắt đoán chừng là cô không muốn nói chuyện trực tiếp, muốn hắn dỗ dành qua điện thoại mới chịu. Thế là hắn rút điện thoại trong túi ra, bấm số gọi An Vi Quý, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Dĩ Hoà.

Trong điện thoại đã đếm được ba lần tín hiệu, mà bên ngoài vẫn im ắng không nghe tiếng nhạc chuông nào cất lên. Minh Cầm Sắt bắt đầu thấy hoài nghi.

Đến hồi chuông thứ năm, trong điện thoại truyền ra một giọng nữ quyến rũ.

[Minh thiếu gia, anh gọi cho em...]

Minh Cầm Sắt hoá đá ngay tại chỗ. Chỉ còn một ngón tay nhúc nhích, hắn dùng ngón tay đó ấn nút tắt máy, trợn mắt nhìn Dĩ Hoà.

Từ ngạc nhiên, không thể tin, đến hoang mang, khó hiểu.

“Cô...” Hắn mấp máy môi nhưng không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.

“Sao hả? Bạn gái anh nghe máy rồi đúng không, giờ thì trả xe cho tôi về được chưa?”

Minh Cầm Sắt thất thần tụt xuống khỏi xe, toàn thân nhẹ bẫng như một người giấy có thể tùy thời bị gió cuốn đi mất.

Hắn nhìn cô thoăn thoắt ngồi vào yên trước, đề máy vặn ga phóng đi.

Bóng dáng quen thuộc kia dần mất hút khỏi tầm mắt hắn.

Mãi một lúc lâu sau, Minh Cầm Sắt mới tìm lại được ba hồn bảy vía.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Sao lại có một cô gái giống Vi Quý như đúc?

Lần trước chẳng lẽ cũng là cô gái này?

Dĩ Hoà à...

Hắn vô thức nhẩm lại hai chữ này.

Có phải bản thân đã bỏ sót điều gì rồi không?

Minh Cầm Sắt xoay người trở về bên chiếc Bugatti của mình, khởi động xe lao vút về khách sạn.