Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 34: Thảo nguyên không có tát nhật lãng



Vi Quý mải mê chìm đắm trong vị thuốc mới lạ, không nhìn thấy Minh Cầm Sắt đang trầm mặc đứng trong bóng tối quan sát từng nhất cử nhất động của cô ta.

Lúc điếu thuốc cháy đến nửa, Vi Quý mới nghiêng đầu qua, giật mình nhìn thấy một “bóng ma” đứng lù lù ở cửa.

Cô ta hốt hoảng ném điếu thuốc đi.

“Anh, anh đến lúc nào? Sao không phát ra tiếng gì cả... Doạ chết em rồi!”

Minh Cầm Sắt đút hai tay vào túi, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, giọng nói trầm thấp tự nhiên cất lên:

“Nếu phát ra tiếng động lớn, e là đã lỡ mất cảnh đẹp đầy nghệ thuật vừa rồi. Dáng vẻ lúc bạn gái anh hút thuốc... đúng là khiến anh phải rửa mắt mà nhìn.”

Vi Quý nghe ra ẩn ý trong lời nói, âm thầm kêu không hay. Cô ta nhớ lại lúc trước Dĩ Hoà từng kể nó không thích mùi thuốc, lúc ở Los Angeles nó đã phải tỏ thái độ để đuổi Minh Cầm Sắt ra ngoài xe.

“Anh nghe em giải thích. Vừa rồi là... là...” Trong thời gian ngắn ngủn chưa đầy ba giây, Vi Quý phải vặn nát óc mới nghĩ ra một cái cớ.

“Thật ra trong khoảng thời gian anh đi công tác, em có nhận lời làm khách mời trong một bộ phim. Vai diễn mà em đóng là một cô gái làng chơi thường xuyên hút thuốc. Chính vì vậy mà em đã luyện tập cảnh này để diễn sao cho thật. Ngày nào em cũng luyện tập, rồi không biết từ lúc nào em đã bắt đầu thích ứng với mùi thuốc lá.”

Là vậy sao?

Cô lại có lí do biện hộ cho mình.

Hình như mỗi lần hắn xé mở một bí mật nào đó của cô, cô lại rất nhanh cho hắn một lời giải thích hợp tình hợp lí. Nhưng tại sao thái độ của cô luôn khiến hắn không cách nào tin tưởng tuyệt đối.

Điệu bộ phê pha thuốc lá đó, sao có thể là của người mới học hút vài tháng, nói là người nghiện thuốc lá mười năm hắn cũng tin!

Giống như...

Trước kia là giả tạo, bây giờ mới là bản chất thật vậy.

Là hắn quá vội vàng khi nhận định đây là một cô gái đơn thuần?

Hay vốn dĩ... thứ hắn nhìn thấy chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm?

Trong lúc lý trí lênh đênh vô định, hắn nhìn thấy một ngọn hải đăng sáng loáng giữa lòng biển khơi, chiếu rọi ra một gương mặt mồ hôi nhễ nhại.

Gương mặt đó không khác chút nào so với người phụ nữ đang đứng trước mặt hắn lúc này.

Nhưng nó thuần khiết và lãnh đạm hơn.

Nếu mang cả hai ra đối chiếu...

Cô gái trước mặt khiến hắn lạ lẫm vô cùng.

Còn cô gái hắn gặp qua ở Vĩ Thành lại càng trùng khớp với dáng vẻ mà hắn khảm sâu trong tâm trí hơn.

Ý nghĩ loé lên này khiến toàn thân hắn phát run, nhiệt độ hừng hực của cơ thể thoáng chốc tụt xuống âm độ.

Hắn muốn xác nhận!

Cực kì cực kì muốn xác nhận!

“Em còn nhớ...” Minh Cầm Sắt từng bước đi đến, cố ý gợi lại chuyện cũ, - “Lúc anh đồng ý sẽ lo liệu tất cả cho anh trai em, em đã báo đáp anh thế nào không?”

Nghe hắn tra hỏi lại chuyện ở Mỹ, Vi Quý tỏ ra tự tin hẳn, cô ta dắt tóc ra sau tai, đỏ mặt thẹn thùng nói:

“Anh đúng là đồ cầm thú mà, đêm đó lặp đi lặp lại trong xe những ba lần, làm người ta vừa đau vừa sướng. Mỗi lần nhớ lại, chỗ đó của em lại chảy nước.”

Bàn tay trong túi quần hắn siết chặt thành nắm đấm.

Vi Quý mà hắn biết, sẽ không nói những từ ngữ tục tĩu thế này!

“Vậy em còn nhớ...” Hắn tiến sát lại gần cô ta hơn, - “Chúng ta có một kí hiệu đặc thù, là thứ đồ đôi tự nhiên mà chỉ hai ta có với nhau. Trùng hợp đến nỗi, anh còn cho rằng chúng ta có nhân duyên từ kiếp trước.”

Kí hiệu đặc thù? Nhân duyên từ kiếp trước? Là cái quỷ gì?

Mẹ kiếp! An Dĩ Hoà không hề kể với cô ta cái này!

“Là... là...” Vi Quý lùi dần về phía sau, con ngươi đảo liên tục, tay chân cũng không chịu để yên một chỗ.

Trong lúc cô ta muốn tìm cớ hòng tiếp tục qua mắt hắn, Minh Cầm Sắt đã đứng sừng sững ngay trước mặt cô ta, hắn vươn một tay ra sờ mặt Vi Quý.

Xúc cảm tương tự nhau, nhưng Minh Cầm Sắt nhớ rõ, trước kia mỗi lần mình chạm vào, đầu cô đều rụt xuống, mắt thì nhắm tịt lại.

Còn hiện tại, An Vi Quý lại trương mặt lên cọ má cô ta vào tay hắn.

Hắn dời tay khỏi mặt cô ta, lần xuống cổ, dừng trước đồi núi thoắt ẩn thoắt hiện.

Vi Quý thích thú rướn người lên, để đồi núi của mình nằm trọn trong bàn tay hắn.

Nội tâm Minh Cầm Sắt đã rét buốt từng cơn, hắn tức giận bóp mạnh một cái, tưởng chừng như sắp bóp vỡ trái tràm của An Vi Quý, cô ta đau đớn rít lên.

Hắn thả ngực cô ta ra, tiếp tục lướt xuống vùng rốn, rồi dừng lại ở mảnh ren hình tam giác.

Vi Quý cho rằng Minh Cầm Sắt đã bắt đầu hứng tình với mình, miệng phối hợp phát ra từng tiếng rên rỉ giả trân.

“Ở chỗ này...” Minh Cầm Sắt thẳng tay giật phăng quần lót của cô ta xuống, ánh mắt xoáy sâu vào chỗ đó.

Thảo nguyên rộng lớn, trơ trụi không một nhánh cây ngọn cỏ, như đã can thiệp thẩm mỹ vô số lần.

Nhưng trên vùng thảo nguyên đó, không tồn tại một bông hoa màu đỏ nào.

Đoá Tát Nhật Lãng[1] rực rỡ mà hắn đặt ở đầu quả tim, ngày nhớ đêm mong...

Bảo sao... bảo sao hắn vừa nhìn thấy cô ta lại không hề có xúc động muốn tiến tới ôm chầm lấy.

Bảo sao... bảo sao cô ta vừa chạm vào, khắp người hắn đã nổi mẩn đỏ.

Hiện tại lúc này hắn chỉ muốn chạy ngay đi rửa tay sạch sẽ, ngâm tay trong dung dịch cồn 70 độ.

Cho dù có bóc ra vài lớp da, hắn cũng ước gì mình chưa từng chạm vào thứ dơ bẩn này.

Nếu hôm nay hắn không nhìn thấy cô ta hút thuốc,

Nếu hôm nay hắn không vạch quần lót cô ta xuống để xác nhận,

Liệu hắn có đói bụng rồi bổ nhào vào?

Đáp án là không!

Bởi vì phản ứng cơ thể và giác quan của hắn là thứ không thể chối cãi!

Hắn bài xích con đàn bà giả mạo này!