Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 36: Trống rỗng



Ngọn lửa ánh vào đồng tử Vi Quý, tình huống bất ngờ này khiến cô ta như được bơm máu, cánh tay vươn ra túm chặt ống quần Minh Cầm Sắt.

“Khụ khụ, Minh thiếu gia, cứu em... đưa em theo với!”

Minh Cầm Sắt không buồn liếc mắt nhìn Vi Quý, hắn thẳng thừng đá cánh tay cô ta ra.

Tình thế nguy cấp, lửa đã sắp bít kín lối ra vào, hắn lo cho bản thân mình còn chưa xong, không rảnh vác theo của nợ này.

Vi Quý lồm cồm bò dậy, đúng lúc này, chùm đèn trên trần căn phòng VIP bị lửa thiêu đốt mấu nối, đứt gãy từng chút rồi rơi xuống trên đầu bọn họ.

“Minh thiếu gia, cẩn thận!”

Sau tiếng hét thất thanh, chỉ thấy Vi Quý lao đến, dùng cơ thể cô ta chắn lại chùm đèn rơi xuống kia.

Minh Cầm Sắt bị Vi Quý đẩy ngã, đầu đập mạnh xuống sàn nhà, hai mắt nhấp nháy vài cái rồi bất tỉnh nhân sự.

Ngọn lửa lan rộng mất kiểm soát, trong căn phòng VIP xa hoa, hòa với mùi khói dày đặc còn có mùi máu tanh nồng.

***

Bệnh viện Nhi Trung ương Vĩ Thành.

“Đợt lọc máu đầu tiên của bệnh nhi An Cầm Kỳ được tiến hành khá thuận lợi. Nhóm máu của người cho tương thích với người nhận. Bé cũng có dấu hiệu tiến triển tốt. Tuy nhiên, cơ sở vật chất và thiết bị y tế ở Vĩ Thành còn hạn chế. Tôi khuyên cô nên chuyển bé đến Bệnh viện lớn hơn để điều trị, như Bệnh viện quốc tế Đế Thành chẳng hạn.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ!”

Sau khi nghe bác sĩ chủ trị báo tình hình, Dĩ Hoà cúi đầu nói cảm ơn ông ấy rồi về lại phòng bệnh xem con mình.

Peachy vẫn đang nằm trong lồng ấp theo dõi, nhưng khí sắc bé con đã hồng hào hơn trước, ngực nhỏ lên xuống đều đều.

Thiên Hương đứng đối diện Dĩ Hoà cũng nhìn vào lồng kính, cất giọng pha trò để giảm bớt không khí nặng nề.

“Hoà này, hôm truyền máu bác sĩ tưởng nhầm tao là mẹ Peachy đấy. Nhìn kĩ lại mới thấy, bé con trông còn giống tao hơn cả mày.”

Dĩ Hoà nghe vậy bèn cúi xuống ngắm kĩ con mình, rồi nhìn lại khuôn mặt cà rỡn của Thiên Hương.

Đúng là... hơi giống thật.

“Mày nhìn xem, quả lông mày này không sai vào đâu được. Tao đang tự hỏi sao tao là con gái mà có lông mày như tướng cướp. À, còn cả sống mũi nữa! Mặt tao chả được cái gì, chỉ tự hào mỗi cái sống mũi này thôi. Peachy còn bé xíu nhưng có thể nhìn ra được là sống mũi rất cao nha.”

Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn Thiên Hương nữa.

Nói sao nhỉ? Đứa bạn ở cạnh cô năm năm này lại có nét giống... người đàn ông kia.

Nếu còn tiếp tục nhìn, cô sợ sẽ ghét lây Thiên Hương rồi đuổi nó ra đường ở mất.

“Mày tính lo chi phí phẫu thuật cho Peachy thế nào? Nghe nói phẫu thuật tim bẩm sinh ít nhất cũng tiền tỷ đấy.”

“Tao sẽ đi bán một quả thận!” Dĩ Hoà đáp tỉnh bơ.

“Trời ơi!” Thiên Hương thảng thốt che miệng, - “Sao mà khổ vậy nè Hoà ơi. Thằng cha đã bỏ bầu mày, hắn vẫn không biết gì sao? Peachy là cốt nhục của hắn kia mà. Xin hắn giúp đỡ đi, vài trăm vài triệu cũng được, còn hơn mày phải đi đến bước này.”

Dĩ Hoà lắc đầu: “Mang thai và sinh Peachy là quyết định của mình tao. Hắn có hạnh phúc của riêng hắn, trừ phi cùng đường bí lối, tao tuyệt đối sẽ không chen chân vào cuộc sống của bọn họ.”

***

Tin tức du thuyền nhà họ Minh bốc cháy dữ dội trong đêm diễn ra bữa tiệc chào đón tiểu thư Cầm Nhã đã phủ đầy trên trang nhất của các tờ báo.

Nguyên nhân ban đầu được xác định là do tàn thuốc không dập tắt kĩ, bén vào rèm cửa. Trong phòng còn có vật dụng dễ bắt cháy khiến ngọn lửa lan nhanh một cách khó kiểm soát.

Thiệt hại về người không đáng kể, nhưng bị thương nặng nhất là hai người ở trong căn phòng đầu tiên bị bốc cháy.

Được biết, Minh thiếu gia bị chấn thương ở vùng đầu, mất nhiều máu và hít nhiều khói, dẫn đến hôn mê sâu.

Còn Hoa hậu An Vi Quý bị gãy xương cột sống, tổn thương tủy sống cổ, bỏng nhẹ ở phần lưng và mặt.

Cư dân mạng nhốn nháo không ngừng cầu nguyện cho cặp đôi trai tài gái sắc tai qua nạn khỏi.

...

Thiên thạch va vào Trái Đất, vạn vật bị san bằng thành một mảnh bình địa.

Minh Cầm Sắt bước đi vô định giữa làn sương khói mờ ảo. Dưới chân hắn, cây cỏ cháy trụi, xác chết người và động vật nằm la liệt.

Giữa đống thi thể cháy xém không rõ hình dạng đó, hắn nhìn thấy một cặp mẹ con nằm ôm nhau.

Người mẹ nhắm nghiền hai mắt, phần bụng dưới bị dao rạch, thiếu mất một quả thận. Còn đứa bé sơ sinh nằm trong vòng tay cô thì giống y đúc bản sao hồi nhỏ của hắn.

Bé con đang ngô nghê hướng hắn cười.

Hắn quỳ xuống, bé con ngoe nguẩy hai cánh tay, miệng nhỏ phát ra âm thanh bập bẹ:

“Ba... ba...”

Hắn bế bé con lên, rồi chầm chậm quay sang nâng người phụ nữ kia dậy, nhẹ nhàng sờ mặt cô.

Khuôn mặt dựa vào khuỷu tay hắn trắng bệch không còn một giọt máu, hơi thở mỏng manh tựa cánh ve, khiến tim hắn đau như bị dao khoét.

Khi hắn mở miệng muốn gọi tên cô, dây thanh đới bỗng nhiên đau rát, âm thanh ngắc ngứ ở cổ họng không sao thoát ra được.

Minh Cầm Sắt ho khan, mở choàng mắt tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là khung cảnh phòng bệnh một màu trắng toát.

Sau khi làm kiểm tra tổng quát, bác sĩ phát hiện trong quá trình va đập và thiếu oxi lên não, Minh Cầm Sắt bị tổn thương một số nơ-ron thần kinh ở khu vực lưu trữ ký ức của não bộ.

Bác sĩ kêu người nhà hỏi hắn một số chuyện trong quá khứ, thấy hắn vẫn trả lời được rõ ràng.

Nhưng khi nhắc đến sự việc xảy ra vào đêm hôm đó, đầu Minh Cầm Sắt lại đau như búa bổ.

Đầu óc hắn hiện tại là một mảnh trống rỗng, không lưu lại chút gì.

Điều duy nhất đọng lại trong ký ức về đêm hôm đó, là hình ảnh cuối cùng trước khi hắn ngất đi.

An Vi Quý dùng thân mình lao đến đỡ chùm đèn sắp sửa rơi xuống trên người hắn!