Nằm thiếp đi khoảng một tiếng đồng hồ, Dĩ Hoà bị tiếng khóc của trẻ sơ sinh đánh thức.
Có phải ảo giác không? Sao cô nghe như tiếng con mình khóc đòi sữa vậy?
Dĩ Hoà mở mắt ra, mơ màng nhổm người dậy.
Phía cuối khoang hạng thương gia, một người phụ nữ Âu Mỹ có làn da bánh mật, tóc vàng mắt xanh, đang bế một đứa trẻ sơ sinh và liên tục nói “sorry” với những hành khách xung quanh.
Đứa trẻ bà ấy bế trên tay khóc rất dữ dội, các tiếp viên vây lại hỗ trợ nhưng không cách nào dỗ nó nín được. Người phụ nữ kia cũng tỏ ra khó xử không biết phải làm sao.
Nghe tiếng khóc xé ruột xé gan đó, Dĩ Hoà không khỏi nhớ đến lúc bé con của mình đổ bệnh, chỗ ngực trái bắt đầu căng lên đau tức.
Cô vẫn đang trong giai đoạn cho con bú, sữa vẫn tiết ra bình thường. Có khi còn phải chèn miếng lót thấm sữa để ngực không bị ướt.
Người phụ nữ ngoại quốc kia giải thích bằng tiếng Anh với tiếp viên, Dĩ Hoà nghe được bà ấy bị tắc sữa, đứa trẻ lại không chịu bú bình.
Có lẽ bản năng của một người mẹ trỗi dậy, Dĩ Hoà gác chăn sang một bên, đứng dậy từng bước tiến đến chỗ người phụ nữ kia.
Dừng trước mặt bà ấy, cô nhẹ nhàng duỗi hai tay ra: “Excuse me, can I try...?” (Làm phiền bà, tôi có thể thử không?)
Bà Victoria thấy một cô gái châu Á đi đến ngỏ ý muốn bế con mình, nửa cảm kích nửa phòng bị nhìn cô.
Dĩ Hoà đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng nói: “Don't worry, I'm a mother, too!” (Đừng lo, tôi cũng là một người mẹ!)
Thấy người trước mặt có vẻ hiền lành, lại nghe cô nói như vậy, bà Victoria thoáng yên tâm thử chuyền con mình qua cho cô.
Dĩ Hoà đón lấy đứa bé, đó là một bé gái ngoại quốc lông tơ tóc bóng, nhỏ xíu hệt như Peachy của cô vậy.
Có lẽ đứa bé đánh hơi được mùi sữa trên người Dĩ Hoà, chuyện thần kì đã xảy ra, tiếng khóc đột nhiên thưa dần rồi im bặt, chỉ còn những âm thanh nấc cụt cực nhỏ.
Bà Victoria thấy vậy liền mừng rỡ. Các tiếp viên và hành khách xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng lỗ tai của bọn họ cũng được yên ả.
Dĩ Hoà ẵm đứa bé ngồi xuống ghế, giơ tay về phía cô tiếp viên đang cầm bình sữa: “Give it to me?” (Đưa nó cho tôi?)
Tiếp viên đặt bình sữa còn ấm vào tay Dĩ Hoà, cô kề nó đến bên miệng đứa bé. Lúc này bé gái không hề giãy giụa như ban đầu nữa, ngoan ngoãn há miệng ngậm vào, mút lấy mút để như thể đã đói rất lâu rồi.
Sau khi được bú no nê, bé gái liền ngủ say trong lòng Dĩ Hoà, cô cẩn thận trao nó lại cho chính chủ.
Bà Victoria xúc động không thôi, không ngừng nói ra những lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
“Thank you so much! I don’t know what to say... I'm really appreciate your help! That’s so kind of you!” (Cảm ơn cô rất nhiều, tôi không biết phải nói gì hơn... vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của cô. Cô thật là một người tốt bụng!)
Dĩ Hoà khách khí đáp lại vài câu rồi quay về chỗ ngồi của mình. Lúc đứng lên, ngực cô lại rò rỉ ra một ít sữa, từng chút thấm qua lớp áo lót hiện ra bên ngoài.
Ánh mắt bà Victoria từ phía sau đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân, cùng với bộ đồ hàng hiệu mà cô đang mặc, trong đầu sượt qua một ý nghĩ nào đó.
Minh Cầm Sắt ngủ không sâu, từ lúc Dĩ Hoà rời khỏi chỗ ngồi hắn đã nghe được động tĩnh, một phần cũng vì tiếng khóc của trẻ con quá ồn ào.
Hiện giờ tâm trí hắn đang cực kì hỗn loạn, vì phải tiêu hoá mớ thông tin vượt ngoài sức tưởng tượng.
An Dĩ Hoà giao tiếp bằng tiếng Anh với người phụ nữ kia, bằng giọng Anh Mỹ!
Phát âm tròn trịa đến mức hắn tưởng bản thân không phải đang ngồi trên máy bay về Đế Thành, mà là đang trong nhà hàng ở Los Angeles, đối diện là Alexander Martinez, bên cạnh là người con gái hắn yêu.
Cơn tò mò trong lòng Minh Cầm Sắt đang lao vù vù như xe đạp mất phanh. Ngữ điệu và chất giọng kia, cho dù có hoá thành tro hắn cũng không nhận nhầm được.
Chị em sinh đôi... thật sự phải giống nhau đến mức này sao?
Còn nữa... “Tôi cũng là một người mẹ” ư?
Chẳng lẽ vừa nãy cô nói là “master” (chuyên gia) chứ không phải “mother” (mẹ)? Rốt cuộc là hắn nghe nhầm hay cô nói nhầm?
Những suy nghĩ hỗn loạn vẫn chưa sắp xếp được hoàn chỉnh, chợt Minh Cầm Sắt nghe thấy tiếng giày thể thao của Dĩ Hoà quay trở lại. Nội tâm hắn lúc này đã không sao bình tĩnh nổi, bên trong như có từng cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.
Dĩ Hoà về chỗ ngồi thấy Minh Cầm Sắt đã tỉnh, sống lưng hắn thẳng tắp, hai mắt nghiêm túc chiếu thẳng vào người cô.
Trong con ngươi hắn còn ẩn chứa một tia sáng phức tạp, như đứa trẻ đam mê Toán học khát cầu tìm ra lời giải cho phương trình vô nghiệm.
Cô không có tâm trạng để xem Minh Cầm Sắt lại muốn phát bệnh gì, một bên tỏ thái độ lạnh nhạt ra mặt, một bên trải chăn ra tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi chờ đến khi máy bay hạ cánh.
Mùi sữa nhàn nhạt từ một nơi nào đó khoan thai tiến vào chóp mũi Minh Cầm Sắt. Hương thơm mơ màng mà quyến rũ từng khắc sâu vào giác quan của hắn trong đêm “đánh trận” trên sofa, như xuyên qua thời không mà đến.
Đại não trống rỗng, hai cánh môi hắn mấp máy thốt ra một câu hỏi: “Cô... vừa sinh con sao?”