An Dật Phong dùng dụng cụ khui rượu chuyên dụng, lưu loát mở chai Tequila Ley 925, rót vào ly thủy tinh được đúc với hình dạng cầu kì.
“Em gái và cháu trai tôi hiện đang sống rất tốt. Minh thiếu gia không nên bước vào xáo trộn cuộc sống của bọn họ.” Anh ta nói.
Minh Cầm Sắt đã biết Dĩ Hoà đang ở Mỹ, cô đang hít chung một bầu không khí với hắn.
Ba tháng sau khi Dĩ Hoà biến mất, An Dật Phong cũng từ Los Angeles trở về. Minh Cầm Sắt liền cử người theo dõi sát sao nhà họ An và An Dật Phong.
Nửa năm trước người của hắn báo cáo, An Dật Phong cùng bạn gái Thiên Hương làm thủ tục sang Mỹ định cư.
Tin này khiến hắn nổi lên nghi ngờ, liệu sự di cư này có liên quan đến Dĩ Hoà?
Rất nhanh hắn đã điều tra được, tiệm nail mà bạn gái An Dật Phong thuê do một người tên Olivia Victoria đứng ra bảo lãnh. Công việc bartender ở quán rượu này cũng do cô gái Olivia kia sắp xếp cho An Dật Phong.
Olivia Victoria - không ai khác chính là An Dĩ Hoà. Thì ra cô đã thay tên đổi họ, sống một cuộc đời khác.
Quằn quại kiếm tìm suốt ba năm cuối cùng cũng có kết quả. Nhưng khi hắn dời trụ sở chính sang New York và gửi lời mời hợp tác đến công ty Tiara, lại năm lần bảy lượt bị từ chối.
Hắn hiểu, Dĩ Hoà không muốn có bất kì dây dưa gì với hắn nữa.
An Dật Phong đẩy ly rượu đến trước mặt Minh Cầm Sắt: “Dĩ Hoà là một đứa có chính kiến rõ ràng, nhưng trong lòng nó cũng tồn tại một phần định kiến với nam giới.”
Minh Cầm Sắt ngước đầu chăm chú lắng nghe, An Dật Phong chầm chậm kể.
“Con bé có mối tình đầu vào năm lớp Chín với thằng nhóc lớp trưởng, tình yêu trong sáng tuổi học trò ấy mà. Nhưng rồi một ngày nọ, nó về nhà với bộ dạng rầu rĩ không thiết nói năng gì, chỉ lủi thủi lên phòng trùm kín chăn. Tôi tưởng nó bị ốm, gặng hỏi ra mới biết, Dĩ Hoà đã tình cờ bắt gặp thằng nhóc kia làm bậy với Vi Quý sau sân thể dục, chỉ vì nhầm lẫn hai chị em nó với nhau.”
Trái tim Minh Cầm Sắt bỗng dưng thắt lại. Hắn chợt nhớ đến những lần bản thân an ủi vỗ về Vi Quý trước mặt cô. Có phải... cô cũng tủi thân, cũng thất vọng với hắn từ đó?
“Dĩ Hoà từng nói với tôi, ngày sau nếu người đàn ông nào không phân biệt được nó với Vi Quý, thì người đó cũng không xứng đáng có được tình yêu của nó.”
An Dật Phong chốt một câu cuối rồi mới nhìn Minh Cầm Sắt, buông một tiếng thở dài, - “Minh thiếu gia, xem như anh xui xẻo chạm phải đại kị của Dĩ Hoà. Muốn theo đuổi lại con bé, đợi đầu thai kiếp sau đi.”
Minh Cầm Sắt nốc cạn ly rượu, vị cay xè trào lên tận hốc mắt, dần dần ngấm vào ruột gan hắn cồn cào.
Hắn đứng dậy khỏi ghế đặt tấm thẻ đen lên bàn, vươn tay cầm lấy chai rượu, giọng nói mang theo hơi men tan vào không khí.
“Tôi không phải thằng nhóc lớp trưởng đó. Tuyệt đối không phải!”
Minh Cầm Sắt để lại câu này rồi loạng choạng đi ra xe, tài xế chở hắn về căn hộ cao cấp Woolworth.
Lúc nằm lên giường, Minh Cầm Sắt lại theo thói quen vuốt ve một món đồ ở dưới gối. Nó hình tròn, nhỏ bằng nắm tay, được làm từ sợi bông cotton và có khả năng thấm hút.
Hắn nhặt được vật này trong thùng rác ở WC phòng hồi sức, đây cũng là thứ duy nhất mà Dĩ Hoà bỏ lại.
Dù trong ba năm qua hắn đã giặt nó không biết bao nhiêu lần, nhưng trên đó dường như vẫn lưu lại mùi hương của cô. Minh Cầm Sắt nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, như thể một liều thuốc an thần trong lúc hắn hoảng loạn nhất.
Không ngờ cũng có ngày, hắn vì một người phụ nữ mà trở nên bệnh hoạn thế này.
...
Buổi tối trước ngày Dĩ Hoà bay sang Paris, cô ôm Peachy lên giường ấp ngủ.
Ban nãy Peachy vừa xem xong bộ phim hoạt hình “Vua sư tử”, cảm xúc dạt dào, dụi đầu vào ngực Dĩ Hoà hỏi:
“Mami, papa của con đâu ạ? Tại sao sư tử Simba có papa, mà con lại không có?”
Dĩ Hoà chợt khựng người lại, vẻ mặt phức tạp nhìn xuống con trai nhỏ. Cuối cùng khoảnh khắc mà cô sợ hãi đối diện nhất cũng đã đến, con trai cô hỏi về bố nó, cô phải trả lời sao đây?
Trong đầu loé lên, Dĩ Hoà dịu dàng vuốt lưng Peachy, giọng ôn tồn kể.
“Papa của con cũng giống sư tử bố Mufasa, năm đó Peachy còn nhỏ lắm, bị mắc kẹt trong đàn linh dương đang tháo chạy. Để cứu Peachy ra ngoài nên papa đã hy sinh anh dũng rồi.”
Peachy chỉ mới hơn ba tuổi, xem một bộ phim hoạt hình cũng chưa thể nắm hết nội dung, nhưng phân cảnh sư tử bố chết nó vẫn nhớ rõ.
Nghe mẹ nói ra lí do vì sao mình không có bố, bé con bất chợt nhớ đến cảnh sư tử Mufasa nằm im bất động gọi thế nào cũng không dậy...
Thì ra papa của mình cũng bị đàn linh dương dẫm bẹp rồi! Hu hu hu!
Dĩ Hoà gấp gáp lau nước mắt cho con: “Ôi mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi, con đừng khóc đừng khóc! Tuy papa đã không còn nữa nhưng Peachy vẫn có mami mà. Con trai ngoan phải mau ăn chóng lớn, trở nên mạnh mẽ như sư tử Simba rồi trả thù cho papa có được không?”
Peachy lập tức nín khóc, chớp mắt cười toe toét: “Okay mami!”
Nhìn đứa con trai giây trước vừa khóc giây sau lại cười, Dĩ Hoà thở phào bất đắc dĩ.
Sau này khi con cô có nhận thức, nó sẽ biết đây là một lời nói dối tệ hại đến mức nào. Nhưng mà thôi, đến lúc đó lại tính sau.