Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 8: Sắp hạ cánh rồi



Minh Cầm Sắt ngẩn người. Hắn chưa từng điều tra đến lý lịch của An Vi Quý, nên không biết trong nhà cô Hoa hậu này còn nuôi một trường hợp hiểm nghèo như vậy.

“Tháng sau tôi có một chuyến công tác ở Los Angeles, đến lúc đó sẽ đưa cô theo.” Minh Cầm Sắt đề xuất.

Dĩ Hoà chưa kịp hoan hô thì cả người đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.

Đưa cô theo... Hay đưa An Vi Quý theo?

Anh ta đang trong mối quan hệ ấy ấy với chị gái cô, tất nhiên là muốn dẫn chị ta theo rồi.

Còn cô, chẳng qua chỉ thay chị mình ngủ với người đàn ông này... một lần cuối cùng mà thôi.

Trong đầu Dĩ Hoà lúc này có hai thế lực đang đấu tranh gay gắt.

Thiên thần bên phải nói: “An Dĩ Hoà, làm người phải có chừng mực. Anh ta là bạn trai của chị gái mày, mày không được phép ở sau lưng chị gái lén lút đi riêng với anh ta!”

Ác quỷ bên trái lại nói: “Chị chị em em cái nỗi gì. Chẳng phải năm đó chị ta cũng hớt tay trên của mày đó sao? Việc quan trọng trước mắt là cơ hội cứu anh hai của mày kìa!”

Sau ba trăm hiệp đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, con ác quỷ mặt đỏ sừng đen chiến thắng. Lỗ tai An Dĩ Hoà nghe thấy cái miệng của chính mình bịa chuyện tại chỗ.

“Được, tôi nhất định sẽ sắp xếp. Tuy nhiên, trong tháng này tôi còn bận training ở công ty để chuẩn bị ra đấu trường sắc đẹp quốc tế, có lẽ điện thoại di động sẽ bị chủ quản tịch thu. Hy vọng trong vòng một tháng này, anh đừng liên lạc qua số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội của tôi. Tôi cho anh một địa chỉ mail riêng, có việc gì anh cứ nhắn qua đó là được, lúc rảnh tôi sẽ check.”

Minh Cầm Sắt trước giờ vốn không hề bận tâm đến phương thức liên lạc của An Vi Quý, lúc cần thì hắn thông qua trợ lý gọi một cú điện thoại là xong.

Nhưng lúc này, trông thấy ánh mắt long lanh chân thành của cô gái trước mặt, hắn lại hành động không giống tác phong thường ngày.

Lướt ngón tay trên điện thoại, hắn nói: “Đọc mail của cô.”

“[email protected].”

Ngọn núi này đã leo đến lưng chừng rồi, gắng thêm chút nữa thôi sẽ lên tới đỉnh. Tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa chừng!

Xin lỗi An Vi Quý, em chỉ đành có lỗi với chị lần này thôi. Đợi lo cho anh hai xong, em sẽ trả lại Minh thiếu gia nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào cho chị.

***

Sau hôm nhờ An Dĩ Hoà thoả mãn nhu cầu sinh lý cho Minh thiếu gia, tài khoản ngân hàng của An Vi Quý lại “ting ting” - có thêm năm trăm triệu.

Cô ta sung sướng đến ngỡ ngàng.

Nguyên tháng đó, ban ngày cô ta đi ăn chơi shopping du lịch với đám bạn bè, ban đêm lên đồ đi bar thác loạn.

An Vi Quý có bỏ tiền ra thuê một đoàn đội xây dựng hình ảnh chuyên nghiệp. Thế nên, dù cô ta có phóng túng cỡ nào thì trong mắt công chúng, Hoa hậu An Vi Quý vẫn luôn là biểu tượng của sắc đẹp và trái tim nhân hậu.

Còn An Dĩ Hoà giờ đang phải quần quật tăng ca làm việc, để tháng sau có thể xin nghỉ đi Los Angeles với Minh Cầm Sắt.

Dạo này đã có một số người chú ý đến ngoại hình của Dĩ Hoà, vì cô giống tân Hoa hậu Hoàn vũ không sai một li nào. Điều này cũng dẫn đến không ít phiền toái cho cô. Vì vậy, ngoại trừ lúc ăn uống, Dĩ Hoà phải đeo khẩu trang 24/7.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã hết tháng.

Vào buổi tối trước hôm đi Los Angeles năm ngày, An Dĩ Hoà nhận được mail do Minh Cầm Sắt gửi đến. Trên đó ghi ngày, giờ, địa điểm hẹn gặp mặt.

Và điểm đáng chú ý là, Minh Cầm Sắt bay sang Mỹ bằng phi cơ riêng.

Dĩ Hoà cẩn thận rep lại email. Chuẩn bị đầy đủ tất cả tài liệu hồ sơ bệnh án của An Dật Phong rồi cho vào valy.

Trước khi đi cô còn ghé qua nhà trọ của Thiên Hương, gửi nó một ít tiền để coi sóc An Dật Phong trong thời gian mình đi vắng.

Thiên Hương được cái là một đứa không hay tọc mạch tào lao. Tuy rất tò mò không biết Dĩ Hoà sang Mỹ làm gì nhưng nó tin tưởng, phàm là quyết định hay hành động của Dĩ Hoà đều có mục đích chính đáng.

***

Ngồi trên chuyên cơ riêng của Minh Cầm Sắt, có một việc ngoài ý muốn xảy ra khiến quãng đường bay qua Mỹ của cô nhọc nhằn không thể tả.

An Dĩ Hoà bị say máy bay!

Không chỉ máy bay, tàu xe hay thuyền bè đều khiến đầu óc cô quay cuồng, sống dở chết dở.

Nằm trong khoang cabin của phi cơ, An Dĩ Hoà mê man không phân biệt rõ thực tại hay mộng cảnh, cô như thấy được anh hai đang đứng trước mặt mình.

Cảnh tượng trở về năm cô bảy tuổi.

Năm đó, vào một ngày cuối đông, Dĩ Hoà sốt cao đến 39 độ, nằm trong nhà kêu cứu nhưng không ai nghe. Bởi cả bố và mẹ đều bận đi xem An Vi Quý biểu diễn văn nghệ cuối năm ở trường.

An Dật Phong học bán trú mãi chập tối mới về.

Khi phát hiện cô nằm thoi thóp giữa sàn nhà như sắp lên cơn co giật tới nơi, chính anh đã cõng cô chạy ra giữa đường lớn, chặn đầu từ chiếc xe này đến đến chiếc xe khác để mong có người đưa em gái anh đến bệnh viện.

Chẳng sợ bản thân có bị xe tông trúng hay không.

Khi đó cô bảy tuổi, An Dật Phong mười tuổi.

Một hàng nước mắt lăn dài trên má Dĩ Hoà, bàn tay ấm áp của anh hai nhẹ nhàng lau đi nó.

Bên tai vang lên chất giọng từ tính của anh hai, khẽ khàng trấn an cô:

“Đừng khóc, gắng chịu đựng một chút, sắp hạ cánh rồi.”