Dị Năng Giáo Sư

Chương 20: Ngươi đã bất trị (2)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Tin tức đặc biệt lớn, mỗi người chúng ta đều có thể sẽ bị đuổi học!"

"Hiệu trưởng mới phong cách mới, lịch sử không đuổi học học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật đã một đi không trở lại!"

"Mọi người đoán xem, ai sẽ trở thành người đầu tiên bị trường trung học phổ thông Minh Nhật đuổi?"

"Ta không muốn bị đuổi, tuy thật ra ta không muốn đến trường, nhưng nếu bị trường trung học phổ thông Minh Nhật đuổi học thì quá mất mặt!"

...

Tin tức trường trung học phổ thông Minh Nhật đã phá vỡ quy tắc không đuổi học, có thể nói là viên đá nhỏ ném vào mặt hồ phẳng lặng, triệt để phát nổ toàn bộ vườn trường.

Đối với học sinh của trung học phổ thông Minh Nhật, thật ra chuyện này rất quan trọng, mặc dù phần lớn đám học sinh này đều là học sinh bất lương, không ít người đã từng bị xử phạt thậm chí là bị đuổi học. Nhưng vấn đề là, trong hai mươi năm kể từ khi trường trung học phổ thông Minh Nhật được thành lập tới nay, chưa từng đuổi bất kỳ học sinh nào. Hiện tại, ai cũng không muốn trở thành người đầu tiên bị đuổi học.

"Học sinh mà ngay cả trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không cần, còn có tác dụng gì?" Càng nhiều người lo lắng, sợ rằng sau khi mình bị đuổi học sẽ bị những người khác dùng cách nói giống vậy khinh bỉ, đến học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật đã quá mất mặt rồi, nếu cuối cùng lại bị trường trung học phổ thông Minh Nhật đuổi, còn mặt mũi gặp người sao?

Không chỉ học sinh quan tâm chuyện này, tất cả công nhân viên chức cũng đều chú ý tới chuyện này, bởi một khi chuyện này thành sự thực, thái độ của toàn bộ học sinh trong trường đều sẽ biến đổi. Mà thậm chí những lão sư kia lại càng quan tâm chuyện này hơn, bởi đối với bọn họ, một khi có được quyền lực đuổi học sinh, như vậy, khi bọn họ đối mặt với học sinh sẽ không nằm trong thế yếu hoàn toàn nữa.

Không ít lão sư bắt đầu tìm mọi cách hỏi thăm, muốn xác nhận chuyện này là thật hay giả, mà giờ khắc này, thầy chủ nhiệm càng đi thẳng tới phòng làm việc của hiệu trưởng để chứng thực chuyện này.

Thầy chủ nhiệm Phương Đắc Thắng còn chưa tới năm mươi tuổi, nhưng hắn ta lại là nguyên lão chân chính của trường trung học phổ thông Minh Nhật. Trên thực tế, vào hai mươi năm trước, khi Thu Minh trù hoạch kiến lập trường học này, Phương Đắc Thắng trẻ tuổi chính là vị giáo sư đầu tiên Thu Minh mời tới. Cũng chính vì vậy, Thu Đồng cũng rất tôn trọng Phương Đắc Thắng.

"Hiệu trưởng, trường học của chúng ta thật sự bắt đầu đuổi học sinh sao? Lão hiệu trưởng vừa mất, dường như việc này..." Phương Đắc Thắng lại càng tôn trọng lão hiệu trưởng Thu Minh, hiển nhiên hắn ta không quá đồng ý với cách làm này.

"Phương chủ nhiệm, không có chuyện này, đây chỉ là tin đồn!" Thu Đồng có chút căm tức, trong lòng đã nguyền rủa Hạ Chí vô số lần, tên lưu manh đáng chết này không thể an phận một chút sao? Nửa giờ trước nàng mới vừa nói với hắn không thể đuổi học sinh đi đây!

"Thế nhưng hiệu trưởng, đây là tin do bạn trai ngươi Hạ Chí lão sư công khai..." Phương Đắc Thắng một bộ nửa tin nửa ngờ.

Thu Đồng không thể nhịn được mà ngắt lời Phương Đắc Thắng: "Tên khốn kia không phải bạn trai ta!"

Phương Đắc Thắng ngẩn ngơ: "Hiệu trưởng, nhưng mọi người đều biết Hạ lão sư là bạn trai ngươi..."

Trong lúc nhất thời, Thu Đồng có cảm giác muốn điên mất, nàng xem như đã hiểu rõ, hiện tại, cho dù nàng có phủ nhận cũng không có ích gì.

Hít một hơi thật sâu, Thu Đồng cố gắng để mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó nàng nhìn Phương Đắc Thắng, mở miệng hỏi: "Phương chủ nhiệm, về chuyện khai trừ học sinh, ngươi cảm thấy chuyện này có tới mức hoàn toàn không thể được không?"

Thật ra Thu Đồng vốn muốn đuổi đi một số học sinh, nhưng chính như Phương Đắc Thắng vừa nói, gia gia nàng vừa rời khỏi nhân thế không lâu, nàng không muốn sửa đổi nhanh như vậy. Nhưng nếu hiện tại chuyện đuổi học đã bị tên khốn Hạ Chí kia đề nghị, nàng cảm thấy bản thân cũng cần nghiêm túc suy tính một chút.

"Hiệu trưởng, thật ra phần lớn lão sư đều ủng hộ việc đuổi học, hơn nữa thoạt nhìn, dường như các học sinh cũng có chút cố kỵ với việc này. Thật ra ta cũng không phải hoàn toàn không ủng hộ việc này, nhưng ta cảm thấy, việc này phải tiến hành theo chất lượng, đặc biệt là hiện tại lão hiệu trưởng mới qua đời không bao lâu, nếu chúng ta có thể đợi thêm một thời gian nữa lại thực thi thì càng tốt hơn." Phương Đắc Thắng hơi do dự một chút nói. Từ mặt lý trí, thực ra hắn ta cũng hiểu trường học phải có một vài thay đổi, nhưng trên mặt tình cảm, hắn ta lại không muốn làm trái với ý nguyện của lão hiệu trưởng.

"Phương chủ nhiệm, nói cho các lão sư khác, chuyện này ta còn đang suy nghĩ." Thu Đồng suy ngẫm một hồi, bắt đầu có quyết định, nếu chuyện đã phát triển thành vậy, vậy cứ thuận thế mà làm theo đi.

"Vậy ta để mọi người tạm thời bình tĩnh chớ nóng vội." Phương Đắc Thắng gật đầu, "Hiệu trưởng, ngươi cứ bận chuyện, ta ra ngoài trước."

Phương Đắc Thắng có thể nhìn ra được hiện tại Thu Đồng cũng đang phiền táo, cho nên hắn ta rất thức thời lập tức chủ động cáo từ. Thế nhưng hắn mới vừa đi đến cửa, trước mặt đã có một nam nhân đi tới.

"Đồng Đồng, ta đã trở về... A, Phương chủ nhiệm, ngươi cũng ở đây sao?" Người đến là Hạ Chí, hắn rất chủ động chào hỏi Phương Đắc Thắng.

Phương Đắc Thắng đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vội vàng nói: "Chào Hạ lão sư, ta tìm hiệu trưởng có chút việc, chẳng qua hiện tại việc đã xong xuôi, sẽ không quấy rầy các ngươi."

Nói xong lời này, Phương Đắc Thắng vội vã rời khỏi, trong lòng còn đang lầu bầu, không chỉ gọi Đồng Đồng còn nói ta đã trở lại rồi, vậy còn không phải bạn trai? Không phải bạn trai chẳng lẽ là lão công?

Mà trong phòng, Thu Đồng lại bị chọc tức, tên lưu manh này lại muốn làm cái gì nữa?

Thấy Hạ Chí bước vào, đóng cửa lại, sau đó còn cười hì hì nhìn nàng, Thu Đồng lập tức có xung động muốn đấm nát gương mặt cười hì hì trước mắt, nhưng cuối cùng Thu Đồng vẫn nhịn xuống, một bộ lãnh nhược băng sương nhìn Hạ Chí, giọng nói cũng lạnh lùng: "Hạ lão sư, ta hỏi ngươi, có phải ngươi thật sự muốn đuổi học sinh tên Cao Tuấn lớp sáu khối mười hai kia không?"