Dị Năng Giáo Sư

Chương 51: Hắn nhát gan đừng dọa hắn (1)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Biến cố đột phát này khiến Thu Đồng cả kinh, vô thức hô một câu: "Cẩn thận!"

Vừa hô, Thu Đồng vừa chạy về phía Mạc Ngữ, nhưng chỉ mới chạy được vài bước Thu Đồng đã phát hiện mình hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì chỉ trong nháy mắt, Hạ Chí đã xuất hiện bên cạnh Mạc Ngữ.

Chỉ thấy Hạ Chí bắt được một cánh tay Mạc Ngữ, đỡ lấy thân thể Mạc Ngữ, mặc dù thân thể Mạc Ngữ vẫn còn nghiêng, nhưng nàng không ngã xuống.

Thu Đồng vừa tiếp tục chạy về phía Mạc Ngữ vừa cảm thấy khó hiểu, tốc độ chạy của Hạ Chí cũng quá nhanh đi? Khoảng cách này thoạt nhìn cũng phải hơn 10m, sao chỉ thoáng cái hắn đã chạy tới?

Điều này khiến Thu Đồng không khỏi nhớ tới buổi sáng hôm qua, nàng nhớ rõ ràng khi Lý Phương nhảy xuống, Hạ Chí còn đang ở bên cạnh nàng, vì sao chỉ nháy mắt sau Hạ Chí đã túm lấy tay Lý Phương? Cho dù hắn là vận động viên chạy trăm mét, cũng không cách nào chạy nhanh như vậy mới đúng?

Thu Đồng luôn cảm thấy Hạ Chí có điểm gì là lạ, không nói hai chuyện này, chỉ riêng chuyện trưa hôm qua hắn đại phát thần uy trên sân bóng rổ đã có chút không thể tưởng tượng nổi, lúc đó Thu Đồng chỉ cảm thấy Hạ Chí chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng tối hôm qua nàng tra cứu một chút tư liệu, phát hiện cho đến bây giờ, chưa có người nào thành công tạo ra kỷ lục nhảy lấy đà ném rổ ở đường ba điểm. Thậm chí rất nhiều người còn cảm thấy trên mặt lý luận, đây là chuyện không thể nào thành hiện thực, bởi vì cơ bản chuyện ấy đã vượt quá cực hạn của nhân loại.

Nhưng Thu Đồng lại tận mắt nhìn thấy Hạ Chí làm được, hơn nữa còn không phải chỉ có một mình nàng tận mắt thấy, rốt cuộc Hạ Chí đã làm được bằng cách nào?

"Mạc Ngữ, không nên cử động, thả lỏng thân thể, hiện tại nghe chỉ thị của ta..." Lúc này, giọng nói rõ ràng của Hạ Chí truyền đến, đánh thức Thu Đồng từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Thu Đồng vô thức ngẩng đầu, phát hiện Hạ Chí vẫn đang nắm lấy cánh tay Mạc Ngữ, vẫn duy trì tư thế trước đó. Sau đó nàng nghe được Hạ Chí tiếp tục nói: "Thả lỏng đầu óc ngươi, đình chỉ tính toán, hiện tại, tập trung vào hơi thở, đầu tiên là dùng mũi hít vào liên tục năm giây, sau đó ngưng thở, duy trì liên tục tám giây, cuối cùng mới thở ra bằng miệng. Lúc thở ra phải cố gắng thở chậm thật chậm, dùng lục giây thể thở ra tất cả, sau đó tiếp tục hít vào, giữ vững loại nhịp điệu này, giữ vững độ tập trung, hít thở liên tục mười hai lần..."

Thu Đồng nghe mà ù ù cạc cạc, đây là phương thức hô hấp lộn xộn gì vậy? Hít vào năm giây, ngưng thở tám giây, sau đó lại thở ra sáu giây, nghe có vẻ rất không khoa học.

Nhưng lúc này, Thu Đồng cũng không đi quấy rối, cứ như vậy, xấp xỉ bốn phút trôi qua, Mạc Ngữ đã có thể đứng thẳng người. Thoạt nhìn sắc mặt nàng vẫn có chút trắng bệch, nhưng rất hiển nhiên, nàng đã có thể đứng vững.

"Xin lỗi Hạ lão sư, tính toán của ta có sai lầm, còn thiếu mười tám giây mới đủ mười phút." Giọng nói có chút hư nhược của Mạc Ngữ vang lên, mà trong giọng nói của nàng, mơ hồ còn có một tia bất an, dường như nàng đang lo lắng bản thân mình khiến Hạ Chí thất vọng.

"Không sao, lần đầu tiên ngươi tính toán, có thể tính chính xác như thế đã tương đối hiếm có." Giọng nói của Hạ Chí hết sức ôn hòa, "Hơn nữa, sở dĩ ngươi có sai lầm, thật ra là vì ngươi chưa suy xét đến một việc, đó chính là trong lúc ngươi tiến hành tính toán cũng cần hao phí thể lực nhất định. Từ trên bản chất, thể lực cũng là một loại năng lượng, mà đầu óc ngươi cũng đang tiêu hao năng lượng. Lần kế, khi ngươi tính toán nhất định phải suy xét cả yếu tố này vào."

"Ừm, ta biết rồi." Mạc Ngữ nhẹ nhàng gật đầu.

"Mặt khác, giày của ngươi cũng không quá thích hợp để chạy bộ, ngươi cũng đã biết, bộ quần áo ngươi đang mặc cũng không quá thích hợp để chạy bộ." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Mai là cuối tuần, ngươi đi chuẩn bị một vài bộ quần áo và giày mới, sáu giờ sáng thứ hai chúng ta tiếp tục hội hợp ở nơi này."

"Vâng." Mạc Ngữ gật đầu đáp.

"Mạc Ngữ, cải thiện thể chất là quá trình lâu dài, hai ngày này ngươi không cần tiến hành vận động cường độ cao, thân thể ngươi cần một quá trình để thích ứng." Hạ Chí tiếp tục dặn dò, "Hiện tại, ngươi cần bổ sung năng lượng, cho nên ngươi đi ăn sáng trước đi."

Nói đến đây, Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Thu Đồng: "Hiệu trưởng, có thể phiền ngươi cùng đi ăn sáng với Mạc Ngữ đồng học được không? Ta nhớ ngươi cũng cần ăn sáng."

"Ngươi muốn đi đâu?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

"Ta tới cục cảnh sát." Hạ Chí cười cười, "Hiệu trưởng, Mạc Ngữ đồng học, hẹn gặp lại."

Sau khi tươi cười xán lạn với hai người, Hạ Chí xoay người, không chút hoang mang rời khỏi sân vận động.

"Hạ lão sư, hẹn gặp lại." Mạc Ngữ cũng nói một tiếng hẹn gặp lại, Thu Đồng lại dùng ánh mắt có chút khó hiểu nhìn bóng lưng Hạ Chí, vì sao tên khốn nạn này làm việc luôn khiến người khác cảm thấy khó có thể nắm bắt như vậy?

Lúc đầu Thu Đồng cảm thấy nói không chừng, tên lưu manh Hạ Chí này có ý đồ gì đó với Mạc Ngữ. Nhưng vài phút trước, rõ ràng Hạ Chí có thể nhân cơ hội này khiến Mạc Ngữ ngã vào ngực hắn, thế nhưng hắn lại không làm như vậy. Mà bây giờ, thật ra Hạ Chí cũng có thể tới căn tin ăn sáng với Mạc Ngữ, nhưng Hạ Chí vẫn không làm như vậy. Từ hôm qua cho tới hôm nay, thoạt nhìn Hạ Chí đối xử rất đặc biệt với Mạc Ngữ, nhưng giữa hắn và Mạc Ngữ lại vẫn duy trì một loại khoảng cách rất thích hợp.

"Mạc Ngữ đồng học, trước đây ngươi có quen biết Hạ lão sư không?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

Mạc Ngữ còn chưa lên tiếng, Hạ Chí mới vừa đi tới lối đi của sân vận động lại đột nhiên quay đầu lại, mà giọng nói rõ ràng của hắn cũng lập tức truyền đến: "Mạc Ngữ, nhớ kỹ, đối với ngươi, mọi thứ đều có thể tính toán."

Nói xong câu đó, Hạ Chí lại lần nữa xoay người, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Thu Đồng và Mạc Ngữ.