Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Mà giờ khắc này, sắc mặt Thu Đồng lại lạnh lẽo dị thường, mà trong lòng nàng cũng lại càng tức giận dị thường. Đêm qua, cuối cùng nàng cũng không về nhà, nàng biết người được gọi là phụ thân kia nhất định sẽ đến trường học quấy rầy nàng, nhưng cho dù nàng có chuẩn bị tâm lý vẫn không cách nào ngờ tới, mấy người này lại dùng mấy lời nói hươu nói vượn như vậy để hãm hại nàng. Càng khiến nàng tức giận là, rõ ràng bọn hắn còn nói nàng chọc gia gia tức chết, đây là chuyện nàng tuyệt không thể nhẫn nhịn chịu đựng!
Thu Đồng nặng nề giẫm lên giày cao gót, từng bước từng bước đi về phía ba người kia. Mà lúc này đây, ba người cũng phát hiện sự tồn tại của Thu Đồng.
"Thu Đồng, rốt cục ngươi cũng cam lòng đi ra rồi sao?" Nữ nhân kia lại cầm loa, lớn tiếng kêu lên, "Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào không có lương tâm như ngươi, gia gia ngươi bị ngươi tươi sống tức chết, hiện tại phụ thân ngươi cũng sắp bị ngươi chọc tức chết, ngươi cầm nhiều tiền như vậy lại chỉ biết đi nuôi dã nam nhân của ngươi..."
"Ngươi im miệng cho ta!" Thu Đồng tức giận tới mức run lên, bỗng nhiên quát lạnh một tiếng.
Đáng tiếc, so sánh với loa lớn, giọng nói của nàng có chút nhỏ. Không biết nữ nhân kia là không nghe được hay cố ý làm bộ không nghe thấy, tiếp tục dùng loa hô to: "Ngươi tình nguyện lấy tiền nuôi nam nhân cũng không để ý tới sự sống chết của phụ thân ngươi, mặc kệ sự sống chết của đệ đệ ngươi, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy? Ngươi còn có chút lòng đồng tình nào không? Người như ngươi mà đòi làm hiệu trưởng gì? Ngươi làm vậy không phải đang dạy hư học sinh sao? Ta thấy tốt nhất ngươi đừng mở trường học này nữa, nhanh chóng đóng cửa đi..."
"Ta kêu ngươi câm miệng!" Thu Đồng lại phẫn nộ quát một tiếng.
Lần này, nữ nhân kia nghe được giọng nói của Thu Đồng, những người khác cũng miễn cưỡng nghe được, nhưng nữ nhân cầm loa lại không hề có ý ngừng lại: "Ơ? Bây giờ ngươi muốn ta câm mồm? Ta cứ không câm miệng ngươi làm gì được ta? Ngươi có thể làm ra được những chuyện gièm pha này còn không cho ta nói? Ngươi lừa gạt tài sản mấy ngàn vạn của gia gia ngươi, thế mà một xu cũng không cho phụ thân ngươi, ngay cả phụ thân ngươi bị bệnh ngươi cũng không để ý tới. Chuyện không có lương tâm như vậy ngươi còn có thể làm được, vậy mà ngươi không cho ta nói? Ta sẽ để tất cả mọi người trong trường học các ngươi biết, ngươi là nữ nhân không có lương tâm, không biết xấu hổ nhất trên đời này..."
Không ít người vây xem bắt đầu đồng tình với Thu Đồng. Hiển nhiên lúc này Thu Đồng đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối. Đầu tiên là giọng của Thu Đồng không lớn bằng đối phương, không có biện pháp, người ta có chuẩn bị mà đến, trong tay còn cầm loa lớn đây, mà thứ hai, hiển nhiên năng lực cãi nhau của Thu Đồng kém đối phương rất nhiều, vì thế, hiện tại Thu Đồng quả thực là không hề có lực hoàn thủ.
Thu Đồng nắm chặt nắm tay, nàng rất muốn xông tới tát nữ nhân này mấy tát, nữ nhân này hoàn toàn điên đảo thị phi, nhưng thậm chí ngay cả cơ hội phản bác nàng cũng không có!
Một chớp mắt này, thậm chí Thu Đồng còn có cảm giác bất lực. Mặc dù chung quanh có rất nhiều sư sinh vây xem, nhưng mọi người lại chỉ vây xem mà thôi, không người nào đến ngăn cản tiếng chửi bậy của nữ nhân này. Về phần bảo vệ trường học, lúc này bọn họ còn chưa chạy tới.
"Làm gì vậy? Hiện tại ngươi không thể nói được nữa? Ngươi cho rằng im lặng không nói là được sao?" Nữ nhân kia càng thêm dũng cảm, "Thu Đồng, ta cho ngươi biết..."
Giọng của nữ nhân đột nhiên ngừng lại, nhưng một giây sau, mọi người phát hiện, giọng của nữ nhân cũng không ngừng, chỉ là đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, mà rất nhanh mọi người đã tìm được nguyên nhân, đó là vì loa lớn trên tay nữ nhân đã mất tiêu.
"Thời gian lên lớp, cấm gây chuyện ồn ào." Giọng nói nhàn nhạt truyền vào trong tai mọi người, rõ ràng giọng nói này không lớn, nhưng lại truyền một cách cực kỳ rõ ràng vào trong tai mỗi người.
"Xuất hiện xuất hiện, quả nhiên Hạ lão sư đã xuất hiện..."
"Cũng đúng, bạn gái bị bắt nạt bị sỉ nhục, đương nhiên hắn phải xuất hiện!"
"Lúc này thật sự có trò hay để xem..."
Mỗi người cũng nhìn thấy rõ ràng, Hạ Chí xuất hiện cách nữ nhân kia không xa, mà chiếc loa lớn vốn nằm trên tay nữ nhân đã lọt vào trong tay Hạ Chí. Về phần Hạ Chí đã cướp được nó như thế nào, mọi người đều không biết, chẳng qua, thân là giáo viên thể dục, muốn cướp một chiếc loa từ trong tay một nữ nhân là chuyện đơn giản bình thường.
Nữ nhân kia đột nhiên bị cướp mất loa, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ả rất căm tức chất vấn: "Ngươi là ai? Trả loa lại cho ta!"
Không đợi Hạ Chí nói, nữ nhân lại cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Ngươi là dã nam nhân mà Thu Đồng bao nuôi? Ta nói Thu Đồng ngươi, ánh mắt của ngươi thật quá kém..."
"Mời xóa chữ dã, cảm ơn." Hạ Chí ngắt lời nữ nhân.
"Cái gì?" Nữ nhân kinh ngạc, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Người chỉ số thông minh quá thấp thật không dễ nói chuyện." Hạ Chí lẩm bẩm, "Được rồi, ta sẽ nói rõ hơn một chút, ta là nam nhân của Thu Đồng, không phải dã nam nhân, hiểu chưa?"
Trong lòng Thu Đồng lập tức không nhịn được mắng Hạ Chí một câu, tên hỗn đản này lại đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi!
Nhưng lúc này, Thu Đồng lại không phản bác, đối với nàng, thật ra sự xuất hiện của Hạ Chí cũng là một kinh hỉ, lúc này, nàng thật sự cần một người hỗ trợ.
Đúng lúc này, Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, mở miệng hỏi: "Đồng Đồng, ba tên gia hỏa chỉ số thông minh thấp này tới đây làm gì? Ta không thích cãi nhau với người có chỉ số thông minh thấp, ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ta có thể dùng nắm đấm để giải quyết không? Chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết, ta sẽ không ồn ào cãi cọ với bọn họ."
Mọi người vây xem không khỏi cảm khái, so sánh với mỹ nữ hiệu trưởng chiến lực cặn bã, quả nhiên sức chiến đấu của Hạ Chí là bạo nổ.
"Bọn hắn đến để đòi tiền!" Thu Đồng tức giận tiếp lời.
"Cái gì? Đòi tiền?" Hạ Chí hô to một tiếng, phản ứng có chút khoa trương, sau đó hắn bỗng quay đầu nhìn ba người, một bộ rất tức giận, "Các ngươi lại tới cướp tiền của ta?"