Dị Năng Giáo Sư

Chương 63: Thật ra chúng ta cũng có thể tính là người trong nghề (1)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Giao người nào?" Giọng nói của Thu Đồng lạnh lẽo vô cùng, đồng thời nàng còn vô thức nhìn sang bên cạnh, vừa rồi Hạ Chí cũng theo nàng tới cửa chính. Mà giờ khắc này, Hạ Chí đang đứng ở cách đó không xa, thần tình lạnh nhạt.

Chẳng biết tại sao, thấy Hạ Chí cũng ở đây, trong lòng Thu Đồng tựa như càng thêm tự tin, nhưng cùng lúc đó, Thu Đồng cũng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ những người này tới là vì Hạ Chí?

Lấy hành vi Hạ Chí đã làm ra trong hai mươi tư giờ vừa rồi, thậm chí Thu Đồng còn cho rằng Hạ Chí là tên gia hỏa rất giỏi gây chuyện, nàng cảm thấy rất có thể mấy người này là Hạ Chí chọc tới.

"Thu hiệu trưởng, chúng ta chỉ cần ngươi giao ra một học sinh tên Cao Tuấn là được." Lão Thất không chút hoang mang nói: "Hắn ta là học sinh lớp sáu khối mười hai trường các ngươi, nếu Thu hiệu trưởng không biết tên của hắn ta, có thể đi tra một chút."

Lại là Cao Tuấn?

Trong lòng Thu Đồng hơi kinh ngạc, nếu đổi lại trước ngày hôm qua, có thể Thu Đồng sẽ không biết Cao Tuấn là ai, nhưng bây giờ, đương nhiên nàng biết Cao Tuấn, mà rất nhanh nàng đã hiểu được, sợ rằng sự xuất hiện của những người này có liên quan tới chuyện phụ thân Cao Tuấn bị phá sản.

"Cao Tuấn đúng là học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta, nhưng cho tới bây giờ trường trung học phổ thông Minh Nhật chưa từng chủ động giao một học sinh nào ra." Giọng nói của Thu Đồng hơi lạnh nhạt, "Nếu trường học chúng ta có học sinh làm trái pháp luật, chúng ta sẽ phối hợp với cảnh sát cùng điều tra, nếu có người nhà của học sinh đến trường học tìm học sinh, chúng ta cũng sẽ chuyển lời tới học sinh, nếu những người khác muốn thăm hỏi bất kỳ học sinh nào nơi này, xin mời tới phòng bảo vệ đăng ký."

Nói đến đây, Thu Đồng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Các ngươi có thể tới phòng bảo vệ đăng ký trước, bảo vệ trong phòng sẽ thông báo cho chủ nhiệm lớp sáu khối mười hai, mà chủ nhiệm lớp sẽ chuyển lời cho Cao Tuấn, nếu Cao Tuấn bằng lòng gặp các ngươi, như vậy sau khi tan học, đương nhiên hắn ta sẽ ra ngoài."

"Thu hiệu trưởng, có câu người sáng mắt không nói tiếng lóng, chúng ta đều là người ngay thẳng, sẽ không quanh co lòng vòng." Trên mặt Lão Thất xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, "Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, phụ thân Cao Tuấn Cao Nhân thiếu ông chủ của chúng ta rất nhiều tiền, hiện tại Cao Nhân không biết tung tích, chúng ta chỉ có thể tìm Cao Tuấn. Ông chủ của chúng ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, cho nên chúng ta mới không trực tiếp vào trường tìm người. Chúng ta chỉ hy vọng Thu hiệu trưởng có thể nghĩ biện pháp để bản thân Cao Tuấn tự đi ra. Mà nếu Thu hiệu trưởng đồng ý giúp đỡ, ta và ông chủ của chúng ta đều sẽ rất cảm kích."

"Muốn gặp học sinh trong trường chúng ta thì phải tuân thủ quy định của trường chúng ta." Giọng nói của Thu Đồng lạnh lùng mà kiên định, "Trước tiên tới phòng bảo vệ đăng ký đi!"

"Thu hiệu trưởng, học sinh như Cao Tuấn không đáng để ngươi bảo vệ." Lão Thất khẽ lắc đầu.

"Ta là hiệu trưởng, ta có nghĩa vụ bảo vệ trường học này, mà mỗi người trong trường học này đều là một bộ phận của trường học." Thu Đồng lạnh lùng trả lời, đối với trường học này, thật ra Thu Đồng cũng không có cảm tình quá sâu đậm, đối với học sinh nơi này, thậm chí nàng còn chưa quen thuộc, đương nhiên cũng sẽ không có tình cảm gì quá mức. Nhưng trường học này là tâm huyết của gia gia nàng, nàng nhất định phải bảo vệ trường học này. Một trường học không cách nào mang lại cảm giác an toàn cơ bản nhất cho học sinh, trường học này có thể gọi trường học sao?

Còn nếu thân là hiệu trưởng, nàng lại chủ động giao một học sinh nào đó cho một số người lai giả bất thiện, sợ rằng đến lúc đó, ai cũng sẽ không cảm thấy nàng có tư cách làm hiệu trưởng.

Quan trọng nhất là, tuy gia gia đã qua đời, nhưng Thu Đồng luôn cảm thấy, gia gia còn đang ở nơi nào đó nhìn nàng, gia gia còn đang chú ý tới tất cả bên trong trường học này. Nếu gia gia ở chỗ này, gia gia nhất định sẽ hành động như nàng hiện tại.

"Thu hiệu trưởng, vì bảo vệ một học sinh không đáng bảo vệ mà khiến cả trường học rơi vào hoàn cảnh không quá an toàn, cũng không phải lựa chọn sáng suốt." Nụ cười trên mặt Lão Thất rốt cục cũng biến mất, giọng điệu thong thả, nhưng ý vị uy hiếp đã rất rõ ràng.

"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Lão Thất, trên gương mặt tuyệt mỹ mơ hồ hiện lên vẻ tức giận.

"Không." Lão Thất khẽ lắc đầu, "Ta chỉ đang trần thuật sự thực, bởi vì bất luận thế nào, hôm nay chúng ta cũng phải gặp được Cao Tuấn."

"Nếu các ngươi có hành vi gì quá đáng, ta sẽ báo cảnh sát!" Thu Đồng lạnh lùng nói.

Đột nhiên Lão Thất nở nụ cười: "Thu hiệu trưởng, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện cảnh sát không cách nào giải quyết. Mà chính vì vậy, mấy người chúng ta mới có giá trị thực sự. Chúng ta đặc biệt giải quyết những chuyện cảnh sát không cách nào giải quyết."

"A, thật trùng hợp!" Một giọng nói đột nhiên tiếp lời, "Công việc của chúng ta gần giống nhau đấy!"

Giọng nói này đã rất quen thuộc với Thu Đồng, bởi vì người tiếp lời chính là Hạ Chí, Hạ Chí vốn an tĩnh đứng bên cạnh, lúc này lại như rốt cục cũng không chịu nổi cô đơn.

Hạ Chí vừa nói vừa đi tới bên cạnh Thu Đồng, sau đó mỉm cười với Thu Đồng: "Hiệu trưởng, chuyện này cứ để ta giải quyết đi."

Thu Đồng cau mày, hơi chần chừ một chút, sau đó nàng lui về phía sau, trực giác nói cho nàng biết, để Hạ Chí xử lý chuyện này là lựa chọn càng sáng suốt hơn.

"Vị này, phải xưng hô thế nào đây?" Lão Thất nhìn Hạ Chí, khẽ nhíu mày, hắn ta đã sớm thấy Hạ Chí, nhưng trước đó Hạ Chí chỉ đứng bên cạnh, đương nhiên hắn ta cũng không để ý.