Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Ừm, phiền ngươi đi kiếm ít công cụ cho đám người ngoài kia, để bọn hắn đẩy nhanh tốc độ một chút." Hạ Chí chỉ chỉ mấy người ngoài cửa, bọn hắn đang nghĩ biện pháp một lần nữa xúc đống đất vàng vào gầu xúc, nhưng bọn hắn cũng không dám trực tiếp dùng máy đào, bởi Lão Thất còn đang nằm trong đất đây.
"Được, Hạ lão sư, ta đi làm ngay." Bảo vệ lên tiếng, lập tức đi tìm đủ loại công cụ xúc đất như xẻng rồi sọt đưa cho bốn tên thủ hạ của Lão Thất.
"Ngươi lại muốn làm gì nữa?" Thu Đồng còn chưa rời đi, mà lúc này, nàng càng buồn bực, nàng không tin Hạ Chí lại có lòng tốt như vậy.
"Hiệu trưởng, chuyện ở đây cứ giao cho ta đi, ngươi có thể đi về." Hạ Chí hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Ta phải ở lại đây xem, miễn cho ngươi càng làm lớn chuyện này hơn!" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, quả nhiên ngươi không nỡ ta." Hạ Chí tươi cười xán lạn.
Thu Đồng lập tức xoay người định rời đi, nhưng nàng lại cảm thấy nếu mình đi thật, đó chính là bị Hạ Chí lừa, ngộ nhỡ sau khi nàng đi, gia hỏa này lại bắt đầu đánh cái này đánh cái nọ, vậy chỉ sợ trường trung học phổ thông Minh Nhật lại phải đón nhận càng ngày càng nhiều phiền phức hơn.
Hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, Thu Đồng xoay người bỏ đi, nhưng lại trực tiếp đi tới phòng bảo vệ, nàng quyết định giữ vững khoảng cách nhất định với Hạ Chí, đồng thời còn bảo đảm gia hỏa này nằm trong tầm mắt nàng.
"Bị người nhìn với ánh mắt thâm tình như vậy, thật sự có chút không quen." Hạ Chí lẩm bẩm, hết lần này tới lần khác giọng nói của hắn lại rất lớn, khiến Thu Đồng lại muốn mắng hắn. Tên hỗn đản này tuyệt đối là không tự luyến sẽ chết!
Hạ Chí cũng không nói gì nữa, chỉ đứng ở cửa, dùng ánh mắt có vẻ hơi kỳ dị nhìn đám người đang bận rộn bên kia. Sau khi có công cụ, bốn người hành động rất nhanh, mà thật ra đống đất này cũng không tính là quá nhiều, xấp xỉ hơn 10' qua đi, trên cơ bản đống đất vàng kia đã một lần nữa trở lại gầu máy xúc, mà Lão Thất cũng bắt đầu chuẩn bị đứng dậy.
Lão Thất vừa cong người lên, lại đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của Hạ Chí: "Chờ đã."
Lão Thất đáng thương vốn vì nằm trên mặt đất lâu như vậy dẫn đến thân thể không quá thoải mái, nghe nói như thế, hai tay hắn ta trực tiếp mềm nhũn, cả người lại nằm trên đất.
Mà lúc đầu bốn người kia vốn định tới đỡ Lão Thất, hiện tại cũng đều vô thức rút tay về.
"Hay là chúng ta tâm sự trước đi." Hạ Chí không chút hoang mang đi về phía Lão Thất.
Nghe nói như thế, Lão Thất và bốn tên thủ hạ đều cảm thấy trong lòng có ngàn vạn đầu thảo nê mã giẫm qua, lại muốn tâm sự? Thằng này còn chưa thôi sao?
Nhưng lúc này đây, bất luận là Lão Thất hay là bốn tên thủ hạ của hắn ta, đều chỉ có thể ngoan ngoãn ngưng hành động.
"Ta đã nhận thua, sau khi ta đứng dậy sẽ cùng bọn họ dọn sạch chỗ này, ngươi còn muốn thế nào nữa?" Lão Thất cắn răng hỏi.
"À, ngươi đứng lên trước đi, nói chuyện với ngươi kiểu này khiến ta cảm thấy mệt, rất mệt." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Lão Thất lập tức sửng sốt, vì sao đột nhiên thằng này lại tốt bụng như vậy?
Hơi chần chờ một chút, rốt cục Lão Thất vẫn bò lên, sau đó, hắn ta ngồi trên mặt đất.
"Thật ra, ta vốn rất không thích Cao Tuấn." Hạ Chí nhìn Lão Thất, một bộ rất nghiêm túc, "Chẳng qua, ta càng không thích người khác uy hiếp lão bà tương lai của ta."
"Hạ lão sư, chúng ta vốn chỉ muốn đưa Cao Tuấn đi mà thôi." Lão Thất rất phiền muộn, hắn ta thật sự chỉ muốn đưa Cao Tuấn đi, không muốn khiến mọi chuyện biến thành như hiện tại.
Thật ra cho tới bây giờ, Lão Thất mới nghiêm túc quan sát Hạ Chí ở khoảng cách gần, mà lần quan sát đánh giá này khiến hắn ta không khỏi hoài nghi, thằng này thực sự là giáo viên thể dục sao? Nhìn đôi mắt kính của hắn ta, thấy thế nào cũng không giống giáo viên thể dục.
Nhưng ngẫm lại, lúc trước Hạ Chí có thể tùy tiện mà ném mấy tên thủ hạ của hắn ta ra xa mấy mét, Lão Thất lại cảm thấy, dường như để thằng này làm giáo viên thể dục có hơi đại tài tiểu dụng.
"Ta cảm thấy các ngươi cũng rất phối hợp, cho nên, ta sẽ nói cho các ngươi biết một tin tức, thật ra, Cao Tuấn vốn không ở trong trường." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đúng rồi, các ngươi biết Cao Tuấn có chơi bóng rổ đúng không?"
"Biết." Lão Thất có chút khó hiểu, thằng này có ý gì?
"Trường chúng ta có một huấn luyện viên bóng rổ tên Từ Sâm, rất thân với Cao Tuấn." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Lúc đầu, ta cũng không muốn nói cho các ngươi biết tin tức này, chẳng qua, đầu tiên, ta không thích Cao Tuấn, thứ hai, ta vốn có chút thù oán với Từ Sâm, cho nên các ngươi hiểu, ta cũng không muốn nói nhiều."
Mới vừa nói đến đây, một chiếc taxi ngừng ở cửa trường học, một người xuống xe, lại chính là Từ Sâm.
"A, thật đúng là trùng hợp." Hạ Chí bày ra dáng vẻ ngạc nhiên, "Khoan hãy nói, vận khí của các ngươi cũng không tệ, nhìn đi, đó chính là Từ Sâm."
Lão Thất nhất thời có chút không kịp phản ứng, Hạ Chí thằng này có ý là, Từ Sâm kia biết tung tích của Cao Tuấn? Nhưng vấn đề là, vì sao hắn ta cảm thấy Hạ Chí đang coi hắn ta thành súng để sai sử?
Do dự một chút, Lão Thất vẫn lập tức đưa ra quyết định: "Các ngươi đi giải quyết tên Từ Sâm kia trước!"
Lão Thất vẫn cảm thấy chuyện này có phần đáng tin, quan trọng nhất là hiện tại hắn ta rất buồn bực, tạm thời tìm người phát tiết một chút trước cũng tốt. Hơn nữa Lão Thất còn có cảm giác, nếu hắn ta không đối phó với tên gia hỏa Từ Sâm kia, hơn phân nửa Hạ Chí thằng này sẽ không để hắn ta rời đi như thế.
Mấy tên thủ hạ của Lão Thất nhằm về phía Từ Sâm, mà Hạ Chí lại không chút hoang mang đi tới phòng bảo vệ, nhìn Thu Đồng bên trong, vẻ mặt rất chăm chú: "Hiệu trưởng, ngươi không cảm thấy trường chúng ta hơi rối loạn sao?"
"Ngươi lại đang chơi trò gì?" Thu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn Từ Sâm đang bị vây công.
"Ừm, hiệu trưởng mỹ lệ, ta có một yêu cầu nho nhỏ." Hạ Chí vẫn nghiêm túc như trước.