Dị Năng Giáo Sư

Chương 72: Ta tìm việc cho ngươi (2)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Thu Đồng lập tức cảm thấy tức giận, thật ra vốn dĩ tính nàng đã không được tốt, mà sau khi tới đây làm hiệu trưởng, thật ra nàng vẫn luôn không quá thuận lợi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nàng tốt nghiệp từ Đại học Harvard, vốn am hiểu buôn bán, kêu nàng đi kiếm tiền, nàng tin tưởng mình có thể làm rất không tồi, nhưng kêu nàng đi quản lý một trường học, đây căn bản không phải sở trường của nàng. Chỉ là gia gia nàng đã giao trường học lại giao cho, cho dù nàng không am hiểu cũng không thể không tiếp nhận.

"Dư Hùng đồng học, ngươi đã không muốn đi phòng làm việc của hiệu trưởng, như vậy hiện tại ta nói cho ngươi biết, chủ nhiệm lớp của ngươi, cũng chính là Hạ Chí lão sư, để ta chuyển tới ngươi một câu nói!" Rốt cục Thu Đồng cũng biến lạnh lùng, mà nghe được những lời này của Thu Đồng, phần lớn học sinh khác trong phòng học đều không tự chủ được ngẩng đầu nhìn qua, hiển nhiên, cái tên Hạ Chí này hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

"Hạ lão sư muốn nói gì với ta?" Dư Hùng vẫn không chút hoang mang xoay bút máy như cũ, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

"Ngươi đã bị đuổi học!" Thu Đồng lạnh lùng nói ra những lời này.

Sắc mặt Dư Hùng hơi cứng lại, mà chiếc bút máy vẫn chuyển động lúc này rốt cục cũng ngừng lại, trong phòng học, những học sinh khác đều nhìn về phía Thu Đồng, hiển nhiên mỗi người đều cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì những lời này có vẻ quá đột nhiên.

"Hiệu trưởng, đuổi ta cũng cần lý do chứ?" Dư Hùng mở miệng hỏi.

"Hạ lão sư nói, ngươi biết nguyên nhân hắn đuổi ngươi!" Thu Đồng lạnh lùng nói: "Dư Hùng đồng học, ngược lại ta cũng thật muốn hỏi ngươi, ngươi biết tại sao mình sẽ bị đuổi không?"

"Nói như vậy, ngay cả hiệu trưởng ngươi cũng không biết nguyên nhân Hạ lão sư muốn đuổi ta?" Dư Hùng nhìn bình tĩnh lại, bởi vì chiếc bút máy kia đã lại bắt đầu chuyển động, "Ta nghĩ, chắc hẳn Hạ lão sư cảm thấy dùng phương pháp đuổi học để uy hiếp học sinh tương đối hữu hiệu. Chỉ có điều, có một số việc, làm lần đầu tiên hiệu quả rất tốt, nhưng làm lần thứ hai lần thứ ba hiệu quả lại chẳng ra sao. Cũng giống như bây giờ, còn ai sẽ tin tưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ thật sự đuổi học sinh? Hiệu trưởng, không bằng ngươi chuyển lời tới Hạ lão sư, cùng một màn xiếc, không cần chơi hai lần, ta không phải tên ngu xuẩn Cao Tuấn kia, ta không dễ dàng bị hắn ta hù như vậy."

"Đúng là ngươi không phải tên Cao Tuấn ngu xuẩn kia." Giọng nói nhàn nhạt từ cửa truyền đến, "Bởi vì so sánh với Cao Tuấn, ngươi càng ngu xuẩn hơn."

Nghe được giọng nói này, Thu Đồng lập tức cảm thấy kinh ngạc, sao tên khốn nạn này lại trở về nhanh như vậy? Không phải hắn đi tìm bảo vệ rồi sao? Từ nãy tới giờ còn chưa tới nửa giờ, không lẽ hắn đã giải quyết xong mọi chuyện rồi?

Hạ Chí chậm rãi đi vào phòng học, nhìn Dư Hùng, trong mắt có trào phúng nhàn nhạt: "Chí ít Cao Tuấn cũng biết cái gì gọi là sợ hãi, mà ngươi không biết, ngươi cho rằng chỉ số thông minh của mình cao nhất lớp một khối mười hai, nên ngươi thật sự là người thông minh nhất? Ngươi có biệt hiệu quân sư, nên ngươi cho rằng mình có thể đứng sau màn bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý? Đáng tiếc, trong mắt ta, những chiêu được gọi là quyết sách của ngươi tương đối buồn cười, ngươi cho rằng bản thân lợi dụng Từ Sâm là có thể đánh đuổi ta? Mà ngươi lại có thể đi đe dọa nữ sinh bị loại lão sư vô sỉ như Từ Sâm làm hại, chứng tỏ thủ đoạn của ngươi càng bỉ ổi không chịu nổi. Trong mắt ta, ngươi còn nát hơn Cao Tuấn gấp trăm lần!"

Thì ra là chuyện Từ Sâm?

Lần này, Thu Đồng lập tức hiểu được, nàng vốn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hạ Chí lại vô duyên vô cớ muốn đuổi Dư Hùng, thì ra chuyện Từ Sâm đột nhiên đổi ý đến gây phiền toái lại có liên quan tới Dư Hùng. Chỉ là, sao tên gia hỏa Hạ Chí này cái gì cũng biết? Những chuyện trước đó còn có thể nói hắn đã điều tra, nhưng chuyện này, rõ ràng chỉ mới vừa phát sinh không lâu, sao hắn vẫn có thể biết tới rõ ràng như vậy?

"Hạ Chí, ngươi đừng ra vẻ chính nghĩa, không phải ngươi cũng muốn lấy lòng hiệu trưởng sao?" Dư Hùng cười lạnh một tiếng, "Còn có, ngươi đừng đứng đây dọa ta, mới vừa rồi ta đã nói, chiêu số giống nhau, không nên chơi hai lần!"

"Ngươi nói đúng, chiêu số giống nhau, quả thật không nên chơi hai lần." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ngươi cũng nói rất đúng, ta muốn lấy lòng hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta, hiện tại có phải ngươi cảm thấy, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi, bởi vì, từ lâu ngươi đã nhìn thấu lai lịch của ta?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Dư Hùng cười lạnh một tiếng.

"Biết không? Thật ra, đây mới là nguyên nhân thực sự ta đuổi ngươi." Hạ Chí khẽ cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi đang chơi trò so đấu chỉ số thông minh với ta, nhưng trên thực tế, ta đối chuyện này ta không có chút hứng thú nào, ta sẽ dùng phương pháp trực tiếp hơn để giải quyết phiền toái như ngươi."

Nói đến đây, Hạ Chí xoay người: "Hiệu trưởng, chúng ta tới phòng làm việc hoàn thành thủ tục đuổi học chính thức đi."

"Hạ Chí, đừng bày ra vẻ mặt này với ta, ta không tin ngươi dám thực sự đuổi ta!" Dư Hùng đứng đó rống một tiếng.

Hạ Chí vốn không để ý tới Dư Hùng nữa, chỉ trực tiếp đi ra khỏi phòng học, mà Thu Đồng cũng rất nhanh đã rời khỏi phòng học, đuổi theo.

"Rốt cục ngươi có muốn đuổi hắn ta thật không?" Thu Đồng sóng vai với Hạ Chí, đồng thời mở miệng hỏi, nàng phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu ý nghĩ chân thật của Hạ Chí. Hiện tại, đến cùng là gia hỏa này đang hù dọa Dư Hùng hay đang muốn đuổi học hắn ta thật?