Dị Năng Giáo Sư

Chương 86: Ta tên người què (2)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Được rồi, người què đại thúc, nơi này..." Bảo vệ cửa hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức sửa lại xưng hô.

Nhưng vấn đề là người què lại ngắt lời hắn ta: "Ta tên người què, không phải đại thúc của ngươi."

"Ta nói bản thân ngươi bị gì vậy? Đương nhiên ta biết ngươi không phải đại thúc của ta, nhưng ta gọi vậy không phải vì muốn khách khí với ngươi một chút sao?" Bảo vệ cửa buồn bực, nhưng mới nói tới chỗ này, đột nhiên hắn ta ngơ ngác, bởi vì đột nhiên hắn ta phát hiện, người què đang nhìn hắn ta với ánh mắt quỷ dị, loại ánh mắt này khiến bảo vệ cửa thoáng cảm thấy rợn cả tóc gáy. Kế tiếp, hắn ta lại có thể không dám nói tiếp nữa.

Bầu không khí có nháy mắt ngưng trệ, cũng may, rất nhanh đã có một giọng nói phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

"Hiện tại ngươi thích cái tên người què này sao?" Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, đối với giọng nói này, bảo vệ cửa cũng đã quen thuộc.

Vô thức quay đầu, bảo vệ cửa thấy được Hạ Chí, mà thấy Hạ Chí xuất hiện, bảo vệ cửa cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chuyện nơi này đã không liên quan tới hắn ta.

"So với việc bị người ngầm gọi là người què, còn không bằng quang minh chính đại trực tiếp để người ta gọi là người què." Giọng của người què tuy khàn khàn, nhưng lại rất bình tĩnh.

Bảo vệ cửa lập tức cảm thấy kính nể người què trước mặt, cảnh giới này thật cao!

"Cũng tốt." Hạ Chí chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn về phía bảo vệ cửa, "Vị này là người què, là bảo vệ miễn phí ta tìm được, từ giờ trở đi, hắn ta sẽ chịu trách nhiệm canh giữ cổng lớn của trường trung học phổ thông Minh Nhật."

"A?" Bảo vệ cửa còn đang cảm thấy kính nể lập tức sửng sốt, sau đó có chút lắp bắp hỏi: "Hạ… Hạ lão sư, này… cái này cũng không quá thích hợp đi?"

"Không cần lo lắng, ta sẽ không đuổi việc ngươi, chẳng qua sau này, ngươi và bảo vệ kia sẽ cùng chịu trách nhiệm an ninh trong trường." Hạ Chí không chút hoang mang nói.

"Không phải, Hạ lão sư, ta không lo lắng chuyện này, thế nhưng hắn ta, hắn ta như vậy..." Hiển nhiên bảo vệ cửa muốn nói người què trước mặt không thích hợp làm bảo vệ cửa, nhưng lại cảm thấy không tiện nói ra, dù sao hắn ta cũng không muốn biến thành kẻ kỳ thị người tàn tật, mà trong lòng hắn ta vẫn có chút đồng tình với người què.

Bíp bíp bíp...

Vào lúc này, tiếng còi ô tô vang lên, lại một chiếc Mercedes ngừng ở cửa trường học. Tài xế không xuống xe, chỉ không ngừng ấn còi, hiển nhiên hắn ta muốn bảo vệ mở cửa, để hắn ta trực tiếp lái xe vào trường học.

Bảo vệ cửa kịp phản ứng, chuẩn bị đi mở cửa, tuy trường trung học phổ thông Minh Nhật quản lý kiểu phong bế, nhưng trên thực tế vẫn khá lỏng lẻo, có xe cộ ra vào, bảo vệ cửa cũng sẽ không ngăn cản.

Bảo vệ cửa đang định nhấn nút mở cửa, đột nhiên hắn ta cảm thấy tay cứng lại, cảm giác lạnh băng truyền đến, bảo vệ cửa vô thức nhìn lại, lập tức sợ hết hồn, này… đây là một cánh tay bằng kim loại?

Vừa quay đầu, bảo vệ cửa đã thấy người què, bàn tay kim loại này là của người què. Mà một giây sau, bảo vệ cửa lập tức nghe được giọng nói của người què: "Bắt đầu từ giờ phút này, ta chịu trách nhiệm trông cửa, không phải xe của trường chúng ta không thể ra vào."

Giọng nói của người què có hơi lạnh nhạc, mà sau khi nói xong câu đó, hắn ta lập tức buông tay bảo vệ cửa, đi về phía chiếc Mercedes kia. Tuy hắn ta đi bộ khập khiễng, nhưng tốc độ lại không chậm chạp chút nào.

Lúc này xe Mercedes cũng hạ cửa kính xe xuống, một người thò đầu từ bên trong ra, rất không vui vẻ hô to: "Kêu các ngươi mở cửa các ngươi không nghe thấy sao? Nhanh chóng, đừng chậm trễ chuyện của ta..."

Oanh!

Một tiếng vang nhỏ ngắt lời tài xế, người què dùng cánh tay kim loại đen nhánh của bản thân nặng nề nện lên kính chắn gió của chiếc Mescedes, trực tiếp đập nát kính chắn gió.

"ĐM, xe mới của ta..." Tài xế hô lên đau lòng, nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời, chỉ thấy yết hầu chợt lạnh, người què đã dùng bày tay kim loại lạnh như băng bóp lấy yết hầu tài xế.

"Mẹ ngươi chưa từng dạy ngươi, không nên ấn còi trước cửa trường học sao?" Trong hai mắt người què lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiếp người, giọng nói khàn khàn lộ vẻ lãnh khốc dị thường, "Ngươi còn ấn loa nữa, ta sẽ bóp nát cổ họng ngươi!"

Tài xế đáng thương trong nháy mắt bị dọa sợ đến choáng váng, luồng khí thế phát ra trên thân người què lại có thể khiến tài xế này cảm giác được cảm giác tử vong đáng sợ. Sau đó, trong xe Mercedes có mùi khai truyền tới, vậy mà tài xế này lại có thể bị dọa tới đái ra!

"Phế vật!" Trong mắt người què lộ ra vẻ khinh thường, thu tay lại, quát lạnh một tiếng, "Cút!"

Xe Mescedes cấp tốc quay đầu, sau đó chuyển hướng, vội vã thoát đi, xa xa bay tới giọng nói mang theo chút nức nở của tài xế: "Tên điên, tên điên, lão tử chỉ bấm còi mà thôi, đáng để ngươi muốn giết người sao? Thật đúng là mẹ nó điên..."

Bảo vệ cửa đang đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt, lúc này, đương nhiên hắn ta sẽ không nói mấy lời kiểu người què không cách nào làm bảo vệ nữa, này… người què này cũng quá độc ác đi? Người ta chỉ bấm còi vài cái, thế mà hắn ta đã bày ra dáng vẻ muốn giết người, có ai làm bảo vệ cửa như hắn ta sao?

"Thu dọn đồ trong phòng bảo vệ của ngươi ra ngoài đi, sau này người què sẽ ở phòng bảo vệ." Lúc này Hạ Chí nhìn về phía bảo vệ cửa, lạnh nhạt dặn dò.

"À, được, được." Bảo vệ cửa phục hồi tinh thần, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc, đương nhiên, hắn ta cũng không ở trong phòng bảo vệ, trong trường học còn có túc xá cho nhân viên, cho nên trong phòng bảo vệ cũng không có quá nhiều đồ đạc của hắn ta. Chỉ vài phút sau, bảo vệ cửa đã thu dọn xong, vội vã rời khỏi. Mà trước lúc rời khỏi, hắn ta còn không nhịn được mà liếc nhìn người què một cái, rốt cuộc trước đây tên bảo vệ miễn phí mà Hạ lão sư tìm đến đã làm nghề gì?

"Chỉnh sửa bản thân mình một chút, bắt đầu công việc mới đi." Hạ Chí nhìn về phía người què, lạnh nhạt nói một câu.

"Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết nữ nhi của nàng là ai rồi chứ?" Người què nhìn Hạ Chí, mở miệng hỏi.