Dị Năng Giáo Sư

Chương 95: Đang cần một vị lão sư ngữ văn (1)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Mỗi người đều cho rằng Hạ Chí sẽ rất sảng khoái đồng ý với yêu cầu của Cao Nhân, thậm chí ngay cả Thu Đồng cũng cảm thấy, lần này có lẽ Hạ Chí sẽ không cự tuyệt Cao Nhân, dù sao thì Hạ Chí vốn là chủ nhiệm lớp Cao Tuấn, việc dạy dỗ Cao Tuấn cũng là thuận lý thành chương.

"Ta không có hứng thú quản giáo hài tử thay người khác." Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Chí lại cự tuyệt yêu cầu của Cao Nhân, khiến mọi người kinh ngạc đồng thời lại có chút tức giận, Cao Nhân vất vả lắm mời từ bỏ việc nhảy lầu, ngươi không thể tạm thời trấn an Cao Nhân một chút sao?

"Này, ngươi..." Thu Đồng mở miệng, đang định để Hạ Chí đồng ý với Cao Nhân trước, nhưng Hạ Chí lại nói: "Cao Nhân, nếu ngươi muốn quản giáo tốt nhi tử mình, vậy ngươi tự mình đi quản giáo."

"Hạ lão sư, không phải ta không muốn, nhưng ta thực sự không biết nên quản giáo nó như thế nào." Giọng nói của Cao Nhân khàn khàn, nhưng giọng điệu lại hết sức khẩn thiết, "Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có một vị lão sư có thể quản được nó..."

Hạ Chí lại ngắt lời Cao Nhân: "Không cần phải nói những lời này, ta nói ta không có hứng thú là không có hứng thú, nhưng nếu ngươi muốn đích thân quản giáo nhi tử mình, ta có thể cho ngươi một cơ hội."

"Này… Hạ lão sư, không biết lời này của ngươi là có ý gì?" Cao Nhân có chút không kịp phản ứng, Thu Đồng bên cạnh còn có những người khác cũng không biết rốt cuộc Hạ Chí nói lời này là có ý gì. Cao Nhân muốn quản giáo nhi tử mình còn cần Hạ Chí cho cơ hội sao?

"Lớp sáu khối mười hai của trường trung học phổ thông Minh Nhật, cũng chính là lớp củi mục của nhi tử ngươi, hiện tại đang cần một vị lão sư ngữ văn." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ngươi có thể một lần nữa quay về làm lão sư, đích thân dạy dỗ nhi tử ngươi."

A?

Mọi người nhất thời ngẩn ngơ, này… đây là tiết tấu gì? Một phút đồng hồ trước còn đang nhảy lầu, một phút sau, sao như biến thành hội tuyển dụng?

Thu Đồng cũng có chút cạn lời, cũng mệt Hạ Chí nghĩ ra được, lại có thể để Cao Nhân làm lão sư lớp sáu khối mười hai? Rốt cuộc gia hỏa này là đã sớm tính toán cẩn thận hay chỉ là ý muốn nhất thời?

"Này… Hạ lão sư, đã rất nhiều năm ta không làm lão sư, sợ rằng hiện tại ta cũng không quá thích hợp làm lão sư nữa?" Rõ ràng ngay cả Cao Nhân cũng hơi kinh ngạc, hắn ta chẳng thể nghĩ tới, vậy mà Hạ lão sư này lại đột nhiên cung cấp công việc cho hắn ta.

"Cơ hội chỉ có một, có làm hay không tùy ngươi." Hạ Chí cũng không hề có ý định đi thuyết phục Cao Nhân khiến mọi người lại thầm than thở, thằng này lại không thể có thành ý một chút sao?

"Cha, cha đừng nghe hắn ta, làm lão sư cái gì..." Cao Tuấn không nhịn được đứng bên cạnh nói một câu.

"Ngươi câm miệng!" Đột nhiên Cao Nhân gầm nhẹ với Cao Tuấn.

Cao Tuấn gần như chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận thật sự, đột nhiên nhìn thấy phụ thân tức giận như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà hắn ta lại có chút sợ hãi, sau đó, hắn ta thật sự không nói thêm gì nữa.

"Hạ lão sư, nếu ngươi đã cảm thấy ta còn có thể làm lão sư, vậy ta đây sẽ nắm chặt cơ hội này, cảm ơn ngươi đã tín nhiệm ta..." Cao Nhân nhìn về phía Hạ Chí, giọng điệu khẩn thiết.

Nhưng lời của hắn ta lại một lần nữa bị ngắt: "Cao Nhân, ngươi suy nghĩ nhiều, không phải ta tín nhiệm ngươi, ta cũng không cho rằng ngươi chắc chắn có thể trở lại làm lão sư, chỉ có điều, chỉ cần ngươi xuất hiện ở lớp sáu khối mười hai vẫn có thể nhắc nhở đám học sinh củi mục này, rằng phụ mẫu bọn hắn đều có thể phá sản bất cứ lúc nào, một hàng mẫu sống sờ sờ, lúc nào cũng có giá trị hơn vô số lời thuyết giáo."

Thu Đồng lại muốn mắng người, tên hỗn đản này không thể nói lời nào hữu ích hơn sao? Cho dù không muốn nói lời hữu ích, cũng đừng nói bậy như vậy, cho dù những lời hắn mới vừa nói là sự thực, nhưng hắn có cần phải nói thẳng như vậy không?

"Cha, cha đừng mắc mưu của hắn, hắn vốn muốn nhục nhã chúng ta..." Cao Tuấn không nhịn được lại mở miệng, hắn ta chỉ cần tưởng tượng tới tình cảnh đó, tưởng tượng tới vô số người âm thầm chỉ trỏ nghị luận hắn ta và phụ thân hắn ta, hắn ta lại cảm thấy rất có thể bản thân mình sẽ không chịu nổi.

"Câm miệng!" Cao Nhân lại gầm nhẹ, "Nhục nhã chúng ta? Ngươi cảm thấy chúng ta còn có gì đáng để người khác nhục nhã?"

Mắng Cao Tuấn xong, Cao Nhân lại nhìn Hạ Chí, trong giọng nói lại có một tia cảm kích: "Hạ lão sư, ngươi nói đúng, chí ít ta còn có thể làm hàng mẫu sống, điều này nói rõ ta vẫn còn có giá trị..."

"Thế nhưng cha, con không muốn làm hàng mẫu sống!" Cao Tuấn tiếp lời, hắn ta thật sự không muốn bị đám người ngày ngày coi thành hàng mẫu phản diện, loại cảm giác đó chỉ cần nghĩ một chút thôi đã thấy hết sức khó chịu, khiến hắn ta xấu hổ vô cùng.

"Vậy ngươi tự mình nhảy xuống, hay muốn ta nhảy xuống?" Cao Nhân nhìn Cao Tuấn, trong mắt tràn đầy thất vọng, hắn ta không trông mong nhi tử thoáng cái là có thể thay đổi, nhưng thấy Cao Tuấn như không khác gì trước kia, hắn ta thực sự rất thất vọng.

Cao Tuấn nhìn ánh mắt phụ thân, lần này, rốt cục hắn ta cũng nhìn thấy được loại thất vọng cực độ từ trong mắt phụ thân. Tình hình trước đây không lâu không tự chủ được hiện lên trong đầu hắn ta. Đột nhiên hắn ta rùng mình, bởi vì đột nhiên hắn ta ý thức được một việc, đó chính là, hắn ta thiếu chút nữa thật sự mất đi phụ thân, mà hắn ta cũng thật sự ý thức được một việc, đó chính là, thật ra, trên đời này, người hắn ta để ý nhất vẫn là phụ thân hắn ta, mà hắn ta lại thực sự thiếu chút nữa khiến phụ thân nhảy lầu.

"Không, cha, cha, cha đừng nhảy, con, con sẽ không giống trước đây, con, con sẽ nghĩ biện pháp thay đổi, thực sự, thực sự..." Cao Tuấn nói năng có chút lộn xộn, lúc này đại não của hắn ta rất hỗn loạn, hắn ta cảm thấy sợ hãi cuộc sống sắp tới, mà trên phương diện khác, hắn ta cũng rất sợ hãi phụ thân hắn ta thực sự rời khỏi cõi đời này. Hai loại tình huống này hắn ta đều không muốn nhìn thấy, hắn ta thực sự không biết bản thân nên đối mặt như thế nào.